Khi Tôi Trở Thành Mèo Cưng Của Phản Diện

Chương 23: Bày mưu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Chính không ngờ ông nội lại nói hắn phải dọn ra chẳng hề do dự. Hắn cảm thấy không ổn, lập tức kết nối với 009 trong đầu: "009, liệu có phải cảm tình mà ông nội dành cho tôi bị mất hiệu lực rồi không? Bằng không sao thái độ của ông ấy lại thay đổi nhanh như vậy?"

Tần Chính nói đến cảm tình là ý chỉ phần tình cảm của Tần lão gia vốn thuộc về Tần Miên mà hắn đã chiếm đoạt và tối ưu hóa cho mình, từ đó mới nhận được sự ưu ái của ông nội. Nhưng giờ đây, sự ưu ái ấy dường như đang dần biến mất.

009 trả lời: "Hệ thống chỉ có trách nhiệm thực hiện việc chiếm đoạt và tối ưu hóa, không thể phát hiện hiệu lực của cảm tình đó còn hay không." Nghe vậy, lòng Tần Chính trầm xuống. Điều đó có nghĩa là khả năng cảm tình ấy đang dần tiêu tan là rất cao, và nếu đúng như vậy, tình hình sẽ trở nên bất lợi với hắn. 

Hắn hỏi 009: "Nếu cảm tình ấy mất đi, số Vạn Năng Tinh mà tôi đã tiêu hao thì tính thế nào?" 

009 đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên: "Tính gì mà tính?" 

Tần Chính nghiến răng, cảm thấy 009 đang giả vờ không hiểu, hắn lạnh lùng nói: "Tôi phải được bồi thường." 

009 đáp lại không chút thương tiếc: "Tại sao phải bồi thường? Ngài từng sở hữu nó và đã nhận được lợi ích, chẳng phải vậy sao?" Hắn nghiến răng tức tối nhưng không thể thừa nhận rằng lợi ích nhận được chưa đủ, vẫn còn cần đến 009 nên không thể căng thẳng với nó lúc này. 

Ánh mắt Tần Chính dừng lại trên người Tần lão gia, hắn vốn định bỏ qua ông nội nhưng Tần Miên lại không để hắn có cơ hội đó. 

Trong lúc Tần Chính trao đổi với 009, Quý Thời Thừa cũng đang trò chuyện với quang cầu bên mình. Nó không hiểu, hỏi: "Ông nội Tần đã đuổi Tần Miên ra khỏi nhà, sao bây giờ lại bảo anh ấy quay lại?"

Quý Thời Thừa suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Không biết có phải Tần lão gia đã phát hiện ra điều gì đó không ổn không?" Tình cảm đột ngột biến mất nhưng ký ức vẫn còn đó. Một người đã sống bên nhau hơn hai mươi năm lại có cảm xúc nhạt nhòa, trong khi một người vừa trở về lại nhận được tình cảm mãnh liệt. Trong trường hợp ký ức không bị thay đổi, liệu ông có thấy chuyện này kỳ lạ không? Nếu cậu là người trong cuộc, chắc chắn cũng sẽ thấy kỳ lạ. Vì vậy, có lẽ ông đã phần nào nhận ra rồi.

Quang cầu vô thức hạ thấp giọng: "Ý cậu là Tần lão gia thay đổi tình cảm với Tần Chính sao?"

Nhưng ngay lập tức, nó phủ nhận: "Không thể nào, đó là tình cảm đã bị chiếm đoạt từ ông ấy dành cho Tần Miên, không thể thay đổi được."

Quý Thời Thừa đáp: "Sao lại không thể? Khi nó được chuyển cho Tần Chính thì đã không còn liên quan gì đến Tần Miên nữa. Và cảm tình vốn dĩ không phải là thứ bất biến." Cảm tình có thể bị chiếm đoạt, thì cũng có thể được sinh ra lại. Nó có thể được trao cho ai đó, cũng có thể tăng lên hoặc nhạt đi. Nếu Tần Chính nhận được phần cảm tình này mà không biết trân trọng giữ gìn, việc Tần lão gia dần mất tình cảm với hắn là hoàn toàn hợp lý, đặc biệt khi ký ức của ông không hề bị thay đổi.

"Nhưng..." Quang cầu vẫn tỏ ra nghi hoặc: "Nhưng ông nội Tần vẫn đối xử rất tốt với Tần Chính mà."

Quý Thời Thừa nói: "Điểm mấu chốt là thái độ của ông nội với Tần Miên." Từ việc đuổi khỏi nhà, đến cho phép Tần Miên đến dự tiệc sinh nhật, rồi cả ý định muốn anh quay lại làm việc cho Tần Thị, bây giờ là việc mời lên xe. Từng hành động nhỏ cho thấy Tần lão gia dường như đang dần ấm áp hơn với Tần Miên. Tức là ông đang dần nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Tần Chính.

Trong khi Quý Thời Thừa và quang cầu còn đang trao đổi, Tần lão gia đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn. Ông chỉ vào Tần Miên, nói với Thính thúc vẫn đang đứng bên ngoài xe: "Đi, kéo nó lên xe cho ta."Thính thúc nghe xong lập tức bước đến bên Tần Miên. 

Cạnh Tần lão gia, Tần Chính – kẻ luôn giỏi che giấu cảm xúc – đã lập tức giấu hết mọi biểu hiện tiêu cực. Hắn giả vờ tò mò hỏi: "Ông nội sao nhất định muốn anh con ở lại nhà tối nay?" Tần lão gia phủ nhận: "Ai nói là ở lại nhà?" Sắc mặt hắn biến đổi nhẹ. Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm? Vậy ông nội muốn Tần Miên lên xe để làm gì?

Bên kia, Thính thúc đã đến bên cạnh Tần Miên, ông ấy nói: "Lão gia nghe nói xe của đại thiếu gia thường xuyên hỏng, muốn đưa cậu về nhà." Nghe vậy, Tần lão gia thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, giọng nói cộc cằn: "Ta chỉ là tiện đường thôi! Lão Thính, đừng có nói sai ý ta!" Tần Miên không có phản ứng gì, nhưng Tần Chính thì lòng dần trầm xuống, dường như đã nhận ra rằng tình cảm kia thực sự có vấn đề. 

Không cam tâm, hắn rướn người gần ông, giả bộ phàn nàn: "Vậy sao ông lại bảo cháu phải dọn ra khỏi phòng?" Tần lão gia bực bội đáp: "Chính cậu nói là sợ anh trai cậu biết sẽ tức giận, còn nữa, cậu chiếm phòng của nó làm gì? Trong nhà không có đủ phòng sao mà phải ở phòng của nó? Tối nay về dọn đồ khỏi phòng anh trai cậu ngay!" 

Tần Chính cụp mắt: "Cháu biết rồi, ông nội." Thính thúc quay lại gật đầu với Tần lão gia rồi mở cửa ghế phụ cho Tần Miên. Ông ấy nói: "Mời đại thiếu gia lên xe." 

Trong đầu Quý Thời Thừa, quang cầu có chút thất vọng: "Tôi cứ tưởng ông nội sẽ đưa Tần Miên về nhà." 

Quý Thời Thừa thầm nghĩ, không quay về nhà cũng tốt, nếu phải sống chung dưới một mái nhà với Tần Chính, có lẽ cậu sẽ khó mà ngủ yên. Hơn nữa, việc ông nội Tần muốn đưa Tần Miên về nhà đã là một khởi đầu tốt rồi. 

Thế nhưng, Tần Miên không lên xe. Anh bình tĩnh lên tiếng trong ánh nhìn của ba người: "Cháu đã đặt khách sạn rồi, tối nay không về nhà đâu." Anh chỉ tay lên tòa nhà phía trên. Thính thúc kinh ngạc nhìn Tần Miên, còn sắc mặt ông nội Tần lập tức tối sầm lại. Tần Chính cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, rõ ràng Tần Miên vẫn còn sợ hãi, phải không?

Quang cầu tỏ ra không hiểu: "Tại sao Tần Miên lại từ chối? Tần lão gia muốn đưa anh ấy về nhà, chẳng phải rất tốt sao?"

Quý Thời Thừa nói: "Anh ta đang tránh nguy hiểm."

"Tránh nguy hiểm gì?" Quang cầu hỏi 

"Có phải sợ xe của ông nội bị hỏng giữa đường không?" 

Quý Thời Thừa giải thích: "Tần Miên đang bảo vệ ông nội. Anh ta có lẽ đã nhận ra rằng Tần Chính có những thủ đoạn rất tàn nhẫn, nếu không thì chuyện tình cảm của ông nội đối với anh ta biến mất cũng sẽ không khiến ông nội giáng trách nhiệm lên Tần Chính. Giờ giữ khoảng cách là vì muốn bảo vệ ông. Nếu Tần Miên quá gần gũi với ông, có lẽ Tần Chính sẽ ra tay với ông nội. Nhưng nếu duy trì một chút khoảng cách, thậm chí để ông có đôi chút thành kiến với mình thì ông nội ở bên Tần Chính sẽ an toàn hơn." 

Có lẽ khi xưa Tần Miên rời khỏi gia đình không hoàn toàn là vì bị ông nội đuổi đi. Có lẽ một phần lý do là vì anh tự muốn giữ khoảng cách với những người anh quan tâm, để họ được an toàn. 

Quang cầu vỡ lẽ: "Hóa ra là như vậy." 

Trên xe, ông nội Tần nhìn ra ngoài cửa sổ hét lớn: "Lão Thính! Lên xe nhanh! Tiểu Vương! Lái xe đi!" Ông sắp bị cái thằng nhóc hỗn láo này làm tức chết rồi!

Chiếc xe của ông nội Tần lao vút vào màn đêm, Tần Miên ôm lấy cậu, ánh mắt dõi theo bóng xe xa dần.

Quang cầu lên tiếng: "Tôi nghĩ thay vì luôn giữ khoảng cách với Tần lão gia, sao không thử chủ động lại gần? Nếu có thể thu hút sự chú ý của ông, chắc chắn Tần Chính sẽ bị đả kích không ít." 

Quý Thời Thừa không đồng ý: "Như vậy quá mạo hiểm. Ý thức đạo đức và pháp luật của Tần Chính rất yếu, nếu bị kích thích mạnh, hắn có thể phản ứng quá khích. Tần Miên và ông nội Tần là những người quan trọng nhất với nhau, họ không thể gặp chuyện được."

"Ừm, cũng đúng," quang cầu có phần thất vọng, "Nhưng nếu có thể lừa hết Vạn Năng Tinh của hắn trong một lần thì tốt biết mấy."

Ánh mắt cậu lóe sáng: "Cũng không phải là không thể." Dù rằng nguy hiểm nhưng nếu thành công, tất cả những gì Tần Miên đã mất có thể lấy lại được.

Quang cầu ngay lập tức hứng khởi: "Cậu có cách rồi sao?"

Quý Thời Thừa đáp: "Có hai cách. Cách thứ nhất là từ từ bào mòn Vạn Năng Tinh của Tần Chính, làm cho hắn không thể cướp đi hay tối ưu hóa bất cứ thứ gì." Nhược điểm của cách này là cần nhiều thời gian và có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Khi thời gian trôi qua và sự kiện diễn ra nhiều hơn, Tần Chính có thể sẽ đề cao cảnh giác. 

Quang cầu thấy cách này rất ổn, hoàn toàn không nhận ra Quý Thời Thừa đã bắt đầu thực hiện từ trước. Nó hỏi tiếp: "Thế còn cách thứ hai?" 

Giọng cậu trầm xuống, nói một cách điềm tĩnh: "Cách thứ hai là tôi sẽ cố tình chọc giận Tần Chính, để hắn ra tay với ta. Bất kể hắn muốn cướp gì của ta, đều phải dùng đến Vạn Năng Tinh. So với cách bào mòn từ từ, cách này sẽ tiêu hao Vạn Năng Tinh của hắn nhanh hơn."

Quang cầu lập tức phản đối: "Cách này nguy hiểm quá, chúng ta vẫn nên dùng cách thứ nhất thì hơn."

"Không." Quý Thời Thừa từ chối: "Ta muốn dùng cách thứ hai."

Quang cầu nhắc nhở: "Cậu chỉ là một con mèo, giết cậu cũng chỉ cần vài trăm điểm Vạn Năng Tinh. Ở giai đoạn hiện tại, trong nguyên tác, Tần Chính có gần 7000 điểm vạn năng tinh, hắn có thể giết cậu hơn 20 lần."

Giọng cậu trầm xuống: "Ta biết, nhưng chẳng phải mi quên rồi sao, Tần Miên đã phản công lại vài lần rồi."

Nó vẫn không đồng ý: "Cho dù Tần Chính chỉ còn 2000 điểm vạn năng tinh, cũng đủ để giết cậu năm, sáu lần nữa, mà cậu thì chỉ có một tấm lá chắn bảo vệ. Trong thời gian ngắn, tôi không thể đổi thêm lá chắn khác."

Quý Thời Thừa nói: "Vì vậy, bây giờ là lúc ta cần đến mi."

Nó ngơ ngác: "Là sao?"

Quý Thời Thừa nhắc nhở: "Mi không phải có khả năng xâm nhập thiết bị điện tử sao?"

Quang cầu hỏi lại: "Ý cậu là tôi xâm nhập vào điện thoại của Tần Chính? Nhưng ở mỗi thế giới, tôi chỉ có thể xâm nhập một lần, và tôi đã dùng rồi."

Quý Thời Thừa đáp: "Nhưng thế giới này đã kết toán rồi, đúng không?"

Nó im lặng, cậu tiếp tục hỏi: "Vậy là mi có thể xâm nhập tự do, đúng không?"

Quang cầu thừa nhận: "Đúng vậy, tôi có thể xâm nhập vào điện thoại của Tần Chính để giúp cậu thu thập thông tin."Nó chưa bao giờ làm việc này. Dù là hệ thống cứu vớt phản diện nhưng trước giờ nó chưa từng giúp ký chủ trực tiếp cứu phản diện, lần nào ký chủ cũng phải tự mình xoay xở.

Quý Thời Thừa nói: "Không chỉ là xâm nhập điện thoại."

Quang cầu gật đầu: "Tôi hiểu rồi. Cả máy tính của hắn, điện thoại và máy tính của những người xung quanh hắn, tôi sẽ theo dõi cho cậu."

Cậu nhắc nhở nó: "Và cả "bàn tay vàng" của hắn nữa."

Quang cầu ngỡ ngàng: "Gì cơ?"

Quý Thời Thừa giải thích: "Chẳng phải mi có thể xâm nhập vào bất kỳ thiết bị điện tử nào sao? Đừng nói với ta là bàn tay vàng của Tần Chính không thuộc thiết bị điện tử." Trong mắt cậu, ngay cả quang cầu cũng là một dạng thiết bị điện tử.

Nó đáp: "Tôi quả thật có thể làm được nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Đầu óc của cậu đúng là đáng sợ thật."

Quý Thời Thừa gật đầu: "Làm được là tốt. Mi có thể nghe lén nội dung các cuộc nói chuyện của bọn họ không?"

Quang cầu trả lời: "Chắc là không thành vấn đề, để tôi thử xem."

Cậu nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận để không bị phát hiện."

Nó đáp lại: "Chuyện nhỏ, tôi rất giỏi ẩn mình."

Quý Thời Thừa khẽ mỉm cười: "Cũng đừng để bị nhận diện như một virus rồi bị xóa sạch nhé."

Quang cầu: "..." Hết đường né được chuyện này đúng không hả?!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.