(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quang cầu nói: "Đúng là tận mắt chứng kiến nam chính dâng tiền cho phản diện."
Quý Thời Thừa cũng gật gù, cho rằng mình đã được mở mang tầm mắt.
Im lặng một lúc, quang cầu lại thắc mắc: "Sao hắn vẫn còn tiền để nạp game? Chẳng phải buổi đấu giá kia đã tiêu hết tiền của hắn rồi sao?"
Quý Thời Thừa không biết chuyện Tần Chính bán đất, nên chỉ đáp: "Nếu còn tiền thì cứ để hắn tiếp tục "tài trợ" cho Tần Miên."
Quang cầu hỏi: "Cậu có cách nào hay để làm thế không?"
Quý Thời Thừa nói: "Cách hay thì không có, nhưng một cách ngốc nghếch thì có đây."
Cậu bắt đầu dẫn dắt mọi người trong bang hội mình đi khắp nơi tung tin đồn thất thiệt về Tần Chính. Nào là Tần Chính chỉ là "trai bao", vay tiền nạp game, giả vờ giàu có,...
Tần Chính tất nhiên khinh thường việc cãi nhau với họ, cách phản bác của hắn rất đơn giản: nạp thêm một triệu.
Tin đồn lắng xuống, Tần Chính hài lòng, Quý Thời Thừa cũng hài lòng, túi tiền của Tần Miên lại càng đầy ắp.
Ngoài việc tung tin đồn về Tần Chính, Quý Thời Thừa cũng chú ý đến kênh trò chuyện của bang hội. Mục đích là xem có thể lấy được thông tin gì hữu ích không, để đoán ra nguồn tài chính của Tần Chính.
Tiếc thay, kênh trò chuyện chỉ toàn tin đồn nhảm nhí, buộc cậu phải "ngậm một bụng" chuyện nhảm nhí.
Duy chỉ có một thông tin khiến Quý Thời Thừa hứng thú: vận may của Tần Chính trong game khá tệ, lần nào rút thẻ cũng lỗ nặng.
Cậu nghĩ rằng vận xui này của Tần Chính có lẽ là do liên quan đến Tần Miên. Vậy mà trước khi vào game không chịu tìm hiểu xem đây là địa bàn của ai.
Bị thua thiệt cũng đáng lắm.
Về phần Tần Miên, thái độ của anh đối với Tần Chính rất rõ ràng: hễ gặp là đánh. Vừa nghe Tần Chính mở miệng, anh đã giơ kiếm lên, như thể muốn trút hết những uất ức trong đời thực vào trận chiến trong game.
Quý Thời Thừa cũng không thể phân định được anh đang diễn kịch hay là bộc lộ cảm xúc thật, nhưng cứ gặp nhau là hai người lại đánh nhau kịch liệt, tranh giành thành trì, tài nguyên, và cả nhân lực. Thậm chí họ còn hẹn nhau quyết đấu tới tận khuya.
Một điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ là Tần Miên không còn dùng danh tính ẩn để lén lút làm khó Tần Chính nữa.
Cậu không hiểu anh đang tính toán điều gì. Chẳng lẽ đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn nào đó?
Giờ đây, Tần Chính và Tần Miên đã trở thành hai thế lực đối địch lớn nhất trong trò chơi, đánh nhau hàng ngày, như thể coi game là nhà riêng của họ vậy. Với Tần Miên thì Quý Thời Thừa có thể hiểu, vì anh đang ở giai đoạn "bỏ mặc tất cả". Nhưng còn Tần Chính thì sao?
Chẳng phải Tần Chính có cả tập đoàn khổng lồ Tần Thị để quản lý hay sao? Làm sao hắn lại có thể rảnh rỗi đến mức suốt ngày đắm chìm trong game? Hay là hắn đã thuê người cày hộ?
Thực ra, Tần Chính không thể thuê người cày hộ, vì chính hắn ra tay mới thực sự có hiệu quả khi đối đầu với Tần Miên.
Còn về những lo lắng của Quý Thời Thừa cho tập đoàn, thực chất là do ông nội của Tần Chính đã biết chuyện hắn đã vung hàng tỷ chỉ để mua một đống đồ vô dụng trong buổi đấu giá, giận quá nên tạm thời tước chức của hắn.
Tin tức này đã lan rộng trong giới thượng lưu, thậm chí có lời đồn rằng ông cụ đang tính đón Tần Miên về lại tập đoàn. Lý do Quý Thời Thừa không biết là vì thông tin cậu nắm được khi làm mèo quá hạn chế.
Sau buổi đấu giá, Tần Chính đã không ngừng dò la hành tung của anh với hy vọng tìm lại Vạn Năng Tinh đã mất.
Nhưng Tần Miên quá kín kẽ, không làm ăn, không giao thiệp, chỉ đi dạo với mèo hoặc ru rú ở nhà khiến hắn không có cơ hội ra tay.
Cho đến khi hắn biết từ một hacker rằng Tần Miên gần đây đã mua thiết bị VR của một công ty game. Lúc này mới hiểu ra rằng, thì ra Tần Miên chẳng phải trốn tránh gì mà chỉ đang chìm đắm trong game.
Phải chăng là do bị tổn thương quá nhiều ngoài đời nên tìm kiếm sự tự tin trong thế giới ảo?
Biết đây là cơ hội của mình, Tần Chính lập tức mua cùng một thiết bị và đăng nhập vào đúng server Tần Miên đang chơi.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như hắn mong đợi. Hắn ép Tần Miên đến mức mỗi lần gặp là Tần Miên lao vào đánh hắn, thua trận liên tiếp. Tần Chính vô cùng hả hê, những bực dọc tích tụ bấy lâu nay cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.
Điều duy nhất làm hắn không hài lòng là không có Vạn Năng Tinh nào rơi vào tay hắn. Không thể nào là vì hắn chưa tấn công đủ, nên có lẽ chỉ là do đòn chưa đủ mạnh.
Tần Chính nhanh chóng nghĩ ra một cách để giáng một đòn nặng nề vào anh, vì điều này, hắn thậm chí đã bán đi một mảnh đất.
Đến ngày thứ năm kể từ khi hắn vào game, nhân vật của Tần Miên đột ngột biến mất, tài khoản cũng không đăng nhập được nữa.
Cùng ngày, điện thoại của Tần Miên nhận được một tin nhắn chuyển khoản với số tiền lớn.
Anh đưa điện thoại lên trước mặt cậu, cười nói: "Hoa Hoa, tiền xây xưởng của chúng ta có rồi."
Quý Thời Thừa: "????" Công ty game có thể bán được số tiền lớn thế này sao? Ai lại ngu ngốc mà bỏ ra số tiền này mua chứ?
Liên tưởng đến việc Tần Miên đột nhiên không thể đăng nhập vào tài khoản game, cậu mới ngỡ ngàng hiểu ra. Dù công ty game có chuyển quyền sở hữu thì cũng đâu ảnh hưởng đến việc chơi game, vậy mà tài khoản của anh lại biến mất.
Bây giờ thì cậu đã hiểu, việc nhân vật của Tần Miên biến mất không phải là ngẫu nhiên, mà chính là Tần Chính làm.
Hắn đã mua lại công ty game này, còn Tần Miên dường như chỉ đợi hắn làm điều đó.
Quý Thời Thừa cảm thán trong lòng, anh thật sự tính toán rất kỹ lưỡng. Số tiền này chắc đã khiến Tần Chính phải vét cả gia sản mà giao ra rồi nhỉ?
Không trách mấy hôm nay Tần Miên điên cuồng như vậy, hóa ra tất cả đều là diễn kịch. Đây thật sự là "đi một nước, tính mười bước" rồi.
Bỗng nhiên, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ: vậy không phải là Tần Miên cố tình để lộ thông tin về trò chơi này cho Tần Chính tìm tới sao?
Quang cầu chứng kiến mọi chuyện và thích thú bình phẩm: "Đây mới là kiểu phản diện tôi muốn thấy, dù nam chính có bàn tay vàng thì vẫn có thể phản công thoải mái. Tôi cá rằng biểu cảm của nam chính lúc này phải đặc sắc lắm."
Quý Thời Thừa khẽ nhếch môi: "Chắc giờ hắn vẫn còn đang mơ mộng."
Nó đáp lời: "Trong mơ, có một đống Vạn Năng Tinh rơi vào tay hắn, đánh Tần Miên đến nỗi không ngóc đầu dậy nổi. Đến lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình vừa vung một đống tiền cho Tần Miên, chắc là sẽ phát điên lên mất."
Cả hai cùng bật cười.
Vậy lúc này Tần Chính đang làm gì? Hắn đang ngồi trong văn phòng của công ty trò chơi mà mình vừa thâu tóm, ngồi vào vị trí của bộ phận chăm sóc khách hàng và chờ đợi một cuộc gọi.
Hắn nhịp ngón tay lên mặt bàn, khoé môi nhếch lên đầy tự mãn. Hắn đang đợi cuộc gọi từ ai? Tất nhiên là từ Tần Miên rồi. Hắn tin rằng khi Tần Miên gọi tới để hỏi vì sao nhân vật của mình biến mất, anh sẽ bất ngờ khi biết người trả lời cuộc gọi lại là hắn.
Còn Tần Miên thì sao? Anh đang đưa Quý Thời Thừa ra ngoài, nhưng lần này không phải để đi dạo mà là để chọn địa điểm cho nhà máy sản xuất đồ ăn vặt.
Theo quan điểm của cậu, việc chọn địa điểm nhà máy không cần phải đích thân đến tận nơi, chỉ cần ngồi trên máy tính chọn đại là xong. Dù sao thì với sự phá hoại của Tần Chính, việc xây dựng nhà máy này cũng khó mà thuận lợi.
Nhưng Tần Miên không đồng ý, nhất quyết phải đi khảo sát thực tế. Vì thế, anh còn dẫn Quý Thời Thừa đi tàu điện ngầm.
Nhìn sự kiên định của anh, cậu lo lắng không biết tàu điện ngầm có bị hỏng giữa chừng hay không. Dù sao theo lời của quang cầu, chỉ cần Tần Miên quá chấp nhất với việc gì, vận đen sẽ đi kèm theo.
Cuối cùng thì, dù Quý Thời Thừa hồi hộp suốt cả chuyến đi, may mắn là không có sự cố nào xảy ra trên tàu, nếu không thì đúng là một tai hoạ.
Việc chọn địa điểm cho nhà máy đồ ăn vặt mất hẳn một ngày rưỡi. Tần Miên rất quan tâm đến việc này, đến mức khi đã quyết định xong, còn đặc biệt lên kế hoạch cho một khu vực phát triển đồ ăn vặt cho mèo.
Sự chăm chút của anh cho nhà máy đồ ăn vặt khiến Quý Thời Thừa cảm thấy đau đầu. Mục đích của cậu là dùng nhà máy này để tiêu hao Vạn Năng Tinh của Tần Chính chứ không phải để tiếp tục đắp cho cậu thêm.
Có vẻ cần nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của Tần Miên, để phòng khi nhà máy không vận hành được, anh lại lao vào ngõ cụt.
Sau khi hoàn tất việc chọn địa điểm, Tần Miên dường như đã cạn kiệt sức lực, trông có vẻ mệt mỏi.
Tối hôm đó, thay vì ra ngoài đi dạo, cả hai cùng cuộn mình bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn neon lấp lánh bên dưới.
Quý Thời Thừa ít khi ngắm cảnh đêm, nhưng giờ lại thấy khung cảnh ngoài kia cũng khá đẹp.
Chuyện này làm cậu nhớ lần đầu đến đây từng có ý định nhảy qua cửa sổ để trốn thoát rồi mới nhận ra mình đang ở trên tầng cao.
Khi ấy, nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, cậu chỉ thấy nơi này lạnh lẽo và xa lạ, vậy mà giờ đây lại thấy nó thật ấm áp và quen thuộc.
Tất nhiên, sự ấm áp ấy đến từ vòng tay của người đứng sau.
Ngón tay Tần Miên nhẹ nhàng luồn qua lông của Quý Thời Thừa, thi thoảng kéo mạnh khiến vài sợi rụng ra, anh kín đáo nhét chúng vào túi.
Khi cậu sắp nổi cáu, Tần Miên đột nhiên lên tiếng: "Hoa Hoa, nếu nhà máy phá sản thì phải làm sao?"
Câu hỏi bất ngờ của anh khiến Quý Thời Thừa tạm quên đi cơn giận. Cậu nghĩ thầm, phá sản thì phá sản thôi, dù sao cũng là tiền của Tần Chính mà.
Ngón tay Tần Miên đặt lên mặt kính, vẽ thành một vòng tròn lớn. Anh nhẹ nhàng hỏi cậu: "Nếu nhà máy phá sản, bố sẽ mở cho con cái khác, được không? Đến lúc đó đừng buồn nhé?"
Câu nói của anh khiến Quý Thời Thừa chợt cảm thấy nhói lòng. Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của Tần Miên trên kính, trong lòng có chút xúc động. Giờ thì mọi thứ đều có lời giải: sự thờ ơ, giả vờ không hiểu của anh không phải vì tiếc tiền, cũng không phải vì cảm thấy mèo không xứng đáng có nhà máy. Tần Miên chỉ sợ rằng khi nhà máy thất bại, cậu sẽ đau lòng nên dứt khoát không mở nhà máy ngay từ đầu.
Tần Miên đã đau lòng vì một nỗi buồn chưa xảy ra – đau lòng cho nỗi buồn sắp đến của anh.
Quý Thời Thừa hít sâu một hơi, sau đó lao thẳng về phía ghế sofa. Tần Miên ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn theo hướng cậu rời đi.
Sau khoảng ba mươi giây, cậu trở lại, kéo theo chiếc máy tính bảng riêng của mình trên sàn nhà, phát ra những âm thanh lạch cạch. Tần Miên không ngăn cản cậu.
Cậu mở khóa máy tính bảng một cách thuần thục, tìm kiếm ứng dụng video ngắn mà Tần Miên đã gỡ bỏ khỏi điện thoại và đặt nó trước mặt anh. Không phải là để xem video cùng nhau, mà là Quý Thời Thừa nghĩ ra cách chuyển hướng sự chú ý của anh.
Cậu dùng móng vuốt chỉ vào video có hình công viên giải trí. Là mèo của một nhân vật phản diện, chẳng phải cậu nên có một cái như vậy sao? Sau đó cậu tiếp tục kéo lên, chỉ vào một phòng studio – nơi này cũng rất tuyệt, còn có thể phát trực tiếp quảng cáo đồ ăn vặt.
Còn cái này, cái này nữa!
Quý Thời Thừa cứ chỉ vào các thứ trong video và yêu cầu, cho đến khi Tần Miên nắm lấy bàn chân cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Mày coi anh là cây ATM hả?"
Cậu không hề sợ, rút chân lại và vỗ vào cằm anh, ra hiệu rằng anh không phải là ATM mà là căn phòng "cầu gì được nấy".
Tần Miên bật cười, dùng ngón tay gãi cằm cậu và đùa cợt: "Biến thành người cho anh xem thử đi. Nếu mày biến được, anh sẽ xây cho mày thứ gì cũng được, muốn gì được nấy."
Nói xong, anh còn ghé sát tai Quý Thời Thừa, giọng thì thầm đầy mong đợi và vui vẻ: "Mạng này cũng có thể cho mày."
Cậu không chút do dự giơ móng tát lệch đầu Tần Miên, phá tan bầu không khí kỳ lạ.
Người này còn đang mơ giấc mộng "nàng tiên ốc và thiếu niên mèo" nữa sao?
Tần Miên xoa trán, lẩm bẩm: "Thật hung dữ, hay là anh nhường một chút, cho mày hôn anh một cái nhé?"
Quý Thời Thừa không đáp, chỉ cảm thấy anh thật mặt dày. Nhưng cậu đã đánh giá thấp Tần Miên rồi.
Chỉ thấy anh lại ghé sát, hỏi với giọng đầy thỏa hiệp: "Hay là anh chủ động chút nhé?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");