(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Miên đi tới, anh hỏi:
"Cho tôi mượn điện thoại được không?"
Anh cần dùng điện thoại để tìm hiểu về người này và môi trường xung quanh, tiện thể báo bình an với Thính thúc. Đồng thời, anh cũng phải xóa bỏ một vài dấu vết để ngăn Tần Chính phát hiện ra mình đang ở đây.
Dùng điện thoại?
Quý Thời Thừa lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi: "Tiểu Bạch, anh biết điện thoại à?"
Nghe hai chữ Tiểu Bạch, Tần Miên theo phản xạ muốn nhíu mày, nhưng cuối cùng nhịn được.
Anh có chút nghi hoặc. Anh không nên biết về đồ ăn ngoài, không biết cách dùng vòi sen, càng không nên biết đến điện thoại. Hơn nữa, trên đầu còn mọc một đôi tai thú.
Vậy nên, người này xem anh là cái gì?
Tần Miên gật đầu: "Ừm, được không?"
Quý Thời Thừa không chút do dự, đưa thẳng điện thoại cho anh: "Được."
Nếu Tiểu Bạch biết về điện thoại, vậy liệu có thực sự là yêu quái bị phong ấn không?
Tần Miên cầm lấy điện thoại, ngay lập tức ngồi xuống sofa, lướt qua các nội dung trong máy. Ngón tay anh di chuyển nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn, anh đã nắm được toàn bộ thông tin về Quý Thời Thừa, đồng thời hiểu sơ qua về thế giới này.
Bề ngoài Tần Miên giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hóa ra đây không phải là thế giới anh từng sống. Hơn nữa, ở thế giới này, chẳng có ai thực sự mọc tai thú như anh.
Vậy anh là gì? Tại sao lại đến nơi này? Và vì sao anh lại có đôi tai này?
Quan trọng hơn, tại sao người thanh niên ngồi bên cạnh lại không hề kinh ngạc trước diện mạo của anh?
Khi Tần Miên đang chơi điện thoại, Quý Thời Thừa bật tivi trong phòng khách. Cậu giả vờ xem tivi nhưng thực chất liên tục liếc nhìn Tiểu Bạch.
Cách Tiểu Bạch cầm và sử dụng điện thoại vô cùng thành thạo, rõ ràng không phải lần đầu tiên. Vậy nên suy đoán lúc nãy của cậu đã sai, Tiểu Bạch không phải yêu quái quê mùa.
Còn chuyện anh bảo không biết dùng vòi sen, rất có khả năng là đang lừa cậu.
Thế thì Tiểu Bạch rốt cuộc là gì?
Mặc dù trông có vẻ yếu đuối, nhưng rõ ràng không phải kiểu đơn giản như tờ giấy trắng.
Bên ngoài, pháo hoa vẫn không ngừng nổ tung trên bầu trời. Lòng cảnh giác trong Quý Thời Thừa đã bắt đầu trỗi dậy, không còn hoàn toàn thả lỏng trước Tiểu Bạch.
Nếu anh không phải là tờ giấy trắng, vậy thì...có lẽ chỉ có thể giữ lại một đêm.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cùng với câu nói quen thuộc từ bên ngoài: "Chào anh! Đồ ăn giao đến đây!"
Không ngờ đồ ăn được giao nhanh đến vậy. Quý Thời Thừa đứng dậy đi lấy.
Lúc cậu đứng lên, Tần Miên cũng ngước mắt nhìn theo bóng lưng cậu, như đang đánh giá người này.
Quý Thời Thừa mang đồ ăn quay về, đặt hai túi lớn lên bàn trà. Vì cậu không biết nấu ăn nên căn nhà này không có bếp.
Vị trí vốn là bếp được cậu cải tạo thành phòng gym, để khi muốn vận động có thể không cần ra ngoài.
Do đó, những bữa ăn đặt từ ngoài về, cậu đều ăn ngay tại bàn trà trong phòng khách.
Lúc cậu quay lại, Tần Miên đã trở về dáng vẻ cũ, cúi đầu chăm chú với chiếc điện thoại.
Quý Thời Thừa mở túi đồ ăn ra, nói với anh: "Tiểu Bạch, ngừng chơi điện thoại đi, qua đây ăn trước."
Nghe hai chữ Tiểu Bạch lần nữa, Tần Miên khẽ ngừng động tác ngẩng đầu. Anh thực sự không muốn nghe thêm nữa.
Anh ngồi dịch lại gần cậu, khẽ nói: "Tôi nhớ ra rồi, tôi tên Tần Miên."
Tần Miên? Hừ, cuối cùng thì không giả vờ được nữa sao?
Khóe môi Quý Thời Thừa hơi cong lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Cậu làm bộ dửng dưng ừ một tiếng, rồi nói: "Vậy thì Tần Miên đi, đây là đồ tôi gọi, ăn lúc còn nóng."
Nói xong, cậu tiện tay "cầm" lấy chiếc điện thoại trong tay Tần Miên, bắt đầu lướt qua một cách tự nhiên, như thể chỉ xem qua cho vui.
Thực ra, cậu muốn xem thử anh vừa rồi đã xem gì mà chăm chú đến vậy.
Tần Miên không nói gì thêm, cúi đầu dùng bữa. Còn Quý Thời Thừa cũng không hỏi những câu như "Sao anh biết dùng đũa?".
Khi đói, con người thường rất muốn ăn. Nhưng Tần Miên hiểu dạ dày của mình, nên dù rất đói, anh vẫn kiểm soát tốc độ ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhìn hành động ấy, Quý Thời Thừa nghĩ rằng đồ ăn không hợp khẩu vị của anh.
Cậu nhướng mày. Một con mèo không thích hải sản à?
Anh ăn rất ít, chỉ dùng một phần nhỏ rồi đặt đũa xuống. Quý Thời Thừa hỏi:
"Sao ăn ít vậy? Không thích hải sản à?"
Tần Miên lắc đầu: "Dạ dày tôi không tốt, cần ăn ít và chia thành nhiều bữa."
Quý Thời Thừa gật đầu, liếc nhìn điện thoại, đã gần 12 giờ đêm. Hôm nay, cậu đã tiêu tốn khá nhiều năng lượng nên giờ chẳng muốn thức khuya vẽ vời, chỉ muốn tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng giờ lại nảy sinh một vấn đề: nhà cậu chỉ có một phòng ngủ, vậy để Tần Miên ngủ ở đâu?
Nếu là một kẻ ngây thơ như tờ giấy trắng, có lẽ Quý Thời Thừa đã mời anh vào phòng mình. Cậu thậm chí còn tính trêu đùa bằng một câu đầy ác ý: Anh muốn ngủ dưới đất hay nằm cạnh tôi?
Tất nhiên, cậu không thực sự có ý lợi dụng gì, chỉ đơn giản là muốn chọc ghẹo một chút mà thôi.
Nhưng Tần Miên không phải tờ giấy trắng. Vậy nên cậu không thể để anh vào phòng mình.
Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, anh nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Quý Thời Thừa lên tiếng: "Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, anh chịu khó ngủ sofa nhé?"
Tần Miên chẳng quan tâm chuyện này, bởi anh hầu như mất ngủ mỗi đêm, nằm đâu cũng chẳng có gì khác biệt.
"Được." Anh đáp ngắn gọn.
"Vậy chờ tôi chút, tôi đi lấy chăn cho anh." Quý Thời Thừa đứng lên.
Dù là mùa hè, nhưng ban đêm đắp chút gì đó lên bụng vẫn tốt hơn, tránh bị cảm lạnh.
Sống một mình đã lâu, Quý Thời Thừa rất biết cách chăm sóc bản thân.
Nhưng vừa đứng dậy, cậu đã chết sững tại chỗ. Không chỉ bất động, mắt cậu còn mở to kinh ngạc.
Trước mắt cậu, Tần Miên đột nhiên biến thành một con mèo, toàn thân trắng như tuyết.
Chú mèo vùng vẫy chui ra khỏi đống quần áo, có vẻ cũng bị bất ngờ không kém. Bộ lông của nó đã dựng đứng, trông chẳng khác gì một quả cầu lông xù.
Anh...hóa thành mèo? Lại còn đúng kiểu mèo mình thích?
Lúc này, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm.
Quý Thời Thừa nuốt khan, cố gắng tìm lại giọng nói của mình: "Thì ra anh có thể biến thành mèo à? Vậy ngủ cùng giường với tôi đi, dù sao cũng không tốn chỗ."
Tần Miên không đáp. Anh còn không biết bản thân có thể biến thành mèo, càng không rõ chuyện này là sao.
Thấy anh im lặng, cậu bổ sung: "Nhìn dáng vẻ anh thế này, có vẻ sức khỏe không tốt. Ngủ cùng tôi, tôi tiện chăm sóc anh."
Ngừng lại một chút, cậu nói thêm: "Được chứ?"
Tần Miên cúi mắt, ánh nhìn thoáng biến đổi mấy lần, cuối cùng khẽ gật đầu.
Người này hình như rất thích mèo. Từ lúc anh biến thành mèo, ánh mắt của Quý Thời Thừa nhìn anh cũng khác hẳn.
Ánh mắt ấy giống như của một...kẻ ngốc đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ xa cách, dè chừng ban nãy.
Hiện tại, anh không rõ lý do vì sao mình lại hóa thành mèo, mà khả năng tự chăm sóc cũng gần như không có. Nếu Quý Thời Thừa đã thích mèo, anh không ngại nhân cơ hội này để tiếp cận cậu một chút.
Thấy Tần Miên gật đầu, mắt Quý Thời Thừa lấp lánh sáng lên.
Cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, nói: "Vậy để tôi bế anh nhé, đi nhanh hơn một chút. Tôi thấy anh có vẻ mệt lắm rồi, chắc muốn nghỉ sớm đúng không?"
Tần Miên lại gật đầu. Anh được cậu bế lên, ôm gọn vào lòng.
Không màng tới mấy món ăn trên bàn trà, Quý Thời Thừa bế anh thẳng vào phòng ngủ.
Đặt Tần Miên thật nhẹ nhàng xuống giường, cậu nói: "Tôi đi tắm cái, anh cứ tự nhiên."
Dứt lời, cậu vội bước vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Cậu nghĩ, lát nữa tắm xong còn có thể chơi đùa với chú mèo này một chút, nên nhanh chóng giải quyết mọi việc trong chớp mắt.
Nào ngờ, khi cậu bước ra, Tần Miên đã ngủ mất rồi.
Quý Thời Thừa bất lực thở dài. Cậu khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của anh một cái, sau đó rời đi dọn dẹp thức ăn trên bàn.
Trời còn nóng, nếu để mấy món như cá và tôm qua đêm bên ngoài, chắc chắn sẽ hỏng. Dù cậu có chút tiền tiết kiệm, nhưng không bao giờ phung phí đồ ăn.
Sau khi gói ghém kỹ càng và bỏ chúng vào tủ lạnh, Quý Thời Thừa mới quay về phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Tần Miên.
Lúc này, bụng anh phập phồng đều đặn, trông như đã ngủ rất say.
Nhìn lớp lông trắng mềm mại, Quý Thời Thừa nhắm mắt lại đầy tiếc nuối. Thật ra cậu rất muốn ôm chú mèo này vào lòng ngủ, nhưng nghĩ tới việc con mèo này không chỉ là mèo, cậu đành từ bỏ.
Dù sao, đang ngủ mà bị bẻ gãy cổ thì thật sự không đáng.
Hôm nay Quý Thời Thừa thực sự rất mệt. Chưa nằm được bao lâu, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc cậu hít thở đều đều, chú mèo trắng mở mắt.
Tần Miên không phải vừa tỉnh, bởi anh vốn chưa hề ngủ. Anh chỉ giả vờ ngủ để tránh phải giao tiếp với Quý Thời Thừa khi cậu trở lại từ phòng khách.
Anh không biết liệu mình có thể biến trở lại hay không, cũng không rõ bản thân đang ở trạng thái gì.
Trong một thế giới không có yêu quái, chuyện của anh được xem là gì đây?
Tiếng thở đều đều của cậu vang bên tai, Tần Miên nhìn trần nhà phía trên, ánh mắt lặng lẽ chìm vào suy nghĩ mông lung.
Tần Miên vốn nghĩ mình sẽ lại thức trắng cả đêm. Ai mà ngờ, chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Đúng lúc này, người nằm bên cạnh trở mình, đưa tay bắt đầu lần mò quanh người anh.
Khi bị chạm vào đuôi, cả cơ thể Tần Miên lập tức cứng đờ, ngay sau đó anh nhảy phắt xuống giường.
Trên giường, Quý Thời Thừa vẫn nhắm mắt, tay tiếp tục mò mẫm. Vừa mò, cậu vừa nói: "Nghe lời đi, tao sẽ nuôi mày. Mày muốn gì tao cũng mua cho. Lại đây nào, để tao sờ một cái."
Tần Miên: "..." Đây là giả vờ ngủ hay nói mớ vậy?
Anh không tìm được câu trả lời, bởi sau câu đó, Quý Thời Thừa không nói thêm gì nữa.
Chờ thêm một lúc, thấy cậu không làm loạn nữa, Tần Miên mới nhảy lại lên giường.
Tưởng chừng có thể yên tĩnh suy nghĩ tiếp, nào ngờ một lúc sau, người bên cạnh lại cất tiếng: "Chỉ sờ một chút thôi, thật đấy."
Giọng điệu đáng thương kia khiến Tần Miên, người luôn bình tĩnh đối mặt với cả nghìn người, đen mặt.
Tóm lại, dù không mất ngủ thì anh cũng chẳng thể ngủ nổi.
Không còn cách nào khác, anh đành nhảy xuống giường, cuộn mình trên tấm thảm trải sàn bên cạnh. Trong khi đó, Quý Thời Thừa cứ cách một lúc lại nói mớ lung tung, giống như phát bệnh.
Tần Miên dùng hai chân trước che lấy tai, nhắm mắt lại đầy khó chịu. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh cũng ngủ được. Cùng lúc đó, Quý Thời Thừa trên giường cũng yên lặng trở lại.
Một người một mèo, kẻ trên giường người dưới đất, cả hai đều chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến 6 giờ sáng, trời bên ngoài đã sáng rõ. Trong phòng ngủ của Quý Thời Thừa, nhờ rèm cửa dày che kín, vẫn tối như ban đêm.
Lúc này, chú mèo trắng đang nằm ngủ bốn chân dang rộng trên sàn bỗng xảy ra biến đổi. Gần như chỉ trong chớp mắt, từ mèo, anh lại hóa thành người.
Quý Thời Thừa có thói quen dậy sớm đi vệ sinh. Khi cậu mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, vô tình giẫm trúng Tần Miên.
Cả người Quý Thời Thừa lập tức cứng đờ.
Cúi đầu nhìn xuống, đối diện với ánh mắt của Tần Miên vừa bị giẫm tỉnh, cả người cậu bỗng choáng váng.
Ngay lập tức, Quý Thời Thừa dời ánh mắt, vội vàng chạy vào phòng tắm:
"Tôi...tôi đi giải quyết tí đã!"
Chết tiệt! Cậu vừa nhìn thấy cái gì vậy? Chẳng lẽ thử thách ngày Thất Tịch phải hoãn lại đến hôm nay sao?!
Tần Miên đen mặt, với tay kéo chiếc chăn trên giường xuống, quấn tạm quanh eo.
Anh đưa tay vuốt hai lần qua tóc mái, biểu cảm đầy bực bội và ủ dột.
Sao tự dưng lại biến thành người? Hoàn toàn không có dấu hiệu gì. Rốt cuộc đây là chuyện gì đang xảy ra?
Trong phòng tắm, gương mặt Quý Thời Thừa hơi đỏ lên, hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu không cách nào xóa bỏ. Để nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu buộc mình phải nghĩ sang chuyện khác để phân tán sự chú ý.
Đúng rồi, tại sao Tần Miên lại nằm dưới đất? Có phải cậu...đã đá anh xuống không?
Chắc không đâu nhỉ?
Lúc này, ánh mắt Quý Thời Thừa rơi vào chiếc móc trên tường, nơi treo một chiếc quần lót.
Cậu khựng lại, ơ? Tối qua làm sao cậu không để ý chỗ này lại có một cái quần lót?
Đây chẳng phải là cái cậu đã đưa cho Tần Miên tối qua sao? Lẽ nào...lúc tắm xong, Tần Miên không mặc nó?
Tần Miên đã ra phòng khách lấy quần áo. Lúc Quý Thời Thừa cầm chiếc quần lót từ phòng tắm bước ra, anh đã ăn mặc chỉnh tề.
Hai người chạm mặt nhau. Tay cậu vẫn cầm chiếc quần lót, khiến không khí bỗng trở nên lúng túng.
Quý Thời Thừa giơ món đồ trong tay lên lắc lắc trước mặt Tần Miên, nói: “Anh quên mặc cái này rồi.”
Tần Miên nhíu mày đáp: “Nhỏ quá.”
Nhỏ...cái gì?
Mặt Quý Thời Thừa lập tức đỏ bừng. Nhỏ cái gì chứ! Cậu không hề nhỏ!
Khoảnh khắc đó, Quý Thời Thừa cảm giác lòng tự tôn của một người đàn ông bị xúc phạm nặng nề. Nếu không vì chút lý trí còn sót lại, cậu thậm chí muốn kéo Tần Miên ra để so kè một phen cho rõ.
Nhưng thôi, bỏ qua. Cậu không chấp nhặt với một con mèo yêu.
Hừ, mèo thì biết gì mà nói chuyện kích cỡ chứ! Kích thước cơ thể lớn hay nhỏ đâu liên quan gì đến vấn đề kia!
Quý Thời Thừa nhét cái quần lót vào tủ đồ, nhưng khi xoay người lại, cậu mới để ý thấy sắc mặt Tần Miên trông không được tốt lắm.
Mặt anh quá nhợt nhạt, một kiểu nhợt nhạt bệnh lý. Cậu bắt đầu lo lắng, nghĩ thầm: Không lẽ mèo yêu này không chỉ yếu ớt mà còn bị bệnh?
Cậu hỏi: “Sắc mặt anh không ổn lắm, có cần tôi đưa đi bác sĩ không?”
Tần Miên lắc đầu. Với đôi tai mèo trên đầu thế này, anh không thể để bất kỳ máy móc y tế nào kiểm tra được. Nếu không, chờ đợi anh rất có thể sẽ là một bí mật kinh hoàng từ các tổ chức nghiên cứu đặc biệt nào đó.
Vì thế, Tần Miên tìm đại một cái cớ:
“Không cần đâu, chỉ là tối qua tôi ngủ không ngon thôi.”
Thực tế, tối qua anh đã ngủ rất ngon, dù thời gian không nhiều, nhưng đó là giấc ngủ yên ổn nhất trong hai năm qua. Thậm chí sáng nay tỉnh dậy, anh còn không bị cơn buồn nôn hành hạ. Rõ ràng, những đau đớn bệnh tật ở thế giới cũ không đi theo anh sang đây. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy cơ thể thiếu sức sống, không rõ là do bệnh hay do di chứng từ thế giới kia.
Nghe Tần Miên nói ngủ không ngon, Quý Thời Thừa bỗng cảm thấy hơi áy náy. Rõ ràng việc này có liên quan rất lớn đến cậu.
Cậu khẽ hắng giọng, cố biện minh: “Có phải do nệm không thoải mái không? Nếu vậy thì hôm nay tôi đổi cái mới, vừa hay cái này tôi cũng nằm chán rồi.”
Tóm lại, không phải lỗi của cậu.
Còn về việc chỉ để Tần Miên ở lại một đêm, từ lúc thấy anh biến thành mèo, suy nghĩ đó đã bị Quý Thời Thừa ném đến tận cùng thế giới.
Tần Miên lắc đầu: “Không cần, tối nay tôi ngủ trên sofa là được.”
Quý Thời Thừa lập tức cảm thấy tội lỗi thêm một chút, rõ ràng là do cậu đá anh xuống giường rồi!
“Sofa không thoải mái đâu.” Cậu phản đối.
“Ồ?” Tần Miên nhếch môi, ánh mắt có chút trêu chọc:
“Vậy thì mua cho tôi một cái giường đi.”
Quý Thời Thừa giơ món đồ trong tay lên lắc lắc trước mặt Tần Miên, nói:
“Anh quên mặc cái này rồi.”
Tần Miên nhíu mày đáp:
“Nhỏ quá.”
Nhỏ... cái gì?
Mặt Quý Thời Thừa lập tức đỏ bừng. Nhỏ cái gì chứ! Cậu không hề nhỏ!
Khoảnh khắc đó, Quý Thời Thừa cảm giác lòng tự tôn của một người đàn ông bị xúc phạm nặng nề. Nếu không vì chút lý trí còn sót lại, cậu thậm chí muốn kéo Tần Miên ra để so kè một phen cho rõ.
Nhưng thôi, bỏ qua. Cậu không chấp nhặt với một con mèo yêu.
Hừ, mèo thì biết gì mà nói chuyện kích cỡ chứ! Kích thước cơ thể lớn hay nhỏ đâu liên quan gì đến vấn đề kia!
Quý Thời Thừa nhét cái quần lót vào tủ đồ, nhưng khi xoay người lại, cậu mới để ý thấy sắc mặt Tần Miên trông không được tốt lắm.
Mặt anh ta quá nhợt nhạt, một kiểu nhợt nhạt bệnh lý. Quý Thời Thừa bắt đầu lo lắng, nghĩ thầm: Không lẽ mèo yêu này không chỉ yếu ớt mà còn bị bệnh?
Cậu hỏi: “Sắc mặt anh không ổn lắm, có cần tôi đưa đi bác sĩ không?”
Tần Miên lắc đầu. Với đôi tai mèo trên đầu thế này, anh không thể để bất kỳ máy móc y tế nào kiểm tra được. Nếu không, chờ đợi anh rất có thể sẽ là một bí mật kinh hoàng từ các tổ chức nghiên cứu đặc biệt nào đó.
Vì thế, Tần Miên tìm đại một cái cớ: “Không cần đâu, chỉ là tối qua tôi ngủ không ngon thôi.”
Thực tế, tối qua Tần Miên đã ngủ rất ngon, dù thời gian không nhiều, nhưng đó là giấc ngủ yên ổn nhất trong hai năm qua. Thậm chí sáng nay tỉnh dậy, anh còn không bị cơn buồn nôn hành hạ. Rõ ràng, những đau đớn bệnh tật ở thế giới cũ không đi theo anh sang đây. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy cơ thể thiếu sức sống, không rõ là do bệnh hay do di chứng từ thế giới kia.
Nghe Tần Miên nói ngủ không ngon, Quý Thời Thừa bỗng cảm thấy hơi áy náy. Rõ ràng việc này có liên quan rất lớn đến cậu.
Cậu khẽ hắng giọng, cố biện minh: “Có phải do nệm không thoải mái không? Nếu vậy thì hôm nay tôi đổi cái mới, vừa hay cái này tôi cũng nằm chán rồi.”
Tóm lại, không phải lỗi của cậu.
Còn về việc chỉ để Tần Miên ở lại một đêm, từ lúc thấy anh biến thành mèo, suy nghĩ đó đã bị Quý Thời Thừa ném đến tận cùng thế giới.
Tần Miên lắc đầu: “Không cần, tối nay tôi ngủ trên sofa là được.”
Quý Thời Thừa lập tức cảm thấy tội lỗi thêm một chút, rõ ràng là do cậu đá anh xuống giường rồi!
“Sofa không thoải mái đâu.” Cậu phản đối.
“Ồ?” Tần Miên nhếch môi, ánh mắt có chút trêu chọc: “Vậy thì mua cho tôi một cái giường đi.”
Quý Thời Thừa: “...” Chuyển thành ngủ riêng luôn rồi?
Thấy bộ dạng bối rối của cậu, anh bật cười: “Đùa thôi.”
Nhưng cậu lại nghiêm túc đứng thẳng người, đáp: “Không sao, mua cũng không tốn bao nhiêu. Ăn sáng xong, chúng ta ra ngoài mua luôn.”
Tần Miên chớp mắt, ngạc nhiên trước sự dứt khoát của cậu. Thật sự đi mua? Có phải người này định giữ mình lại không?
“Không làm phiền cậu chứ?” Anh thử dò hỏi.
Quý Thời Thừa xua tay: “Cả anh cũng mang về rồi, phiền gì nữa.”
Dù là mèo trắng hay mèo đen, cứ nuôi trước rồi tính.
Từ khi thấy Tần Miên biến qua biến lại giữa mèo và người, Quý Thời phát hiện ranh giới chịu đựng của mình đã tụt xuống sát đáy, gần như không còn nữa.
Mà Tần Miên, nghe cậu nói vậy, khóe môi khẽ cong lên. Quý Thời Thừa thật sự muốn nuôi mình sao?
Vậy thì, anh có nên để cậu biết rằng, nuôi anh sẽ không dễ dàng như tưởng tượng không nhỉ?
Quý Thời Thừa lập tức bước nhanh sang phải vài bước, cố gắng tránh xa Tần Miên, miệng thì nói: “Không đắt, đắt cái gì mà đắt! Đợi đấy, tôi đi trả tiền.”
“Này—” Anh muốn ngăn lại, nhưng cậu đã ôm trái tim đập loạn của mình chạy xa.
Vừa rồi, cậu cảm giác như mình vừa bị trêu chọc. Lạ thay, cảm giác này...lại khiến cậu thấy khá thú vị!
Nhưng đến lúc thanh toán, trái tim Quý Thời Thừa không còn đập loạn nữa mà chuyển sang cảm giác hồi hộp như nghẹt thở.
Không phải cậu tiếc tiền khi tiêu cho Tần Miên, mà là lần đầu tiên cậu nhận ra một điều: dù đã có nhà, có xe, có cả khoản tiết kiệm kha khá, nhưng nuôi một mèo yêu như thế này dường như không hề dễ dàng chút nào.
Có vẻ như, cậu phải cố gắng vẽ tranh chăm chỉ hơn nữa rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");