Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 59: C59: Sự Thật Bị Thời Gian Vùi Lấp




Fleamont ngồi xuống bên giường, tiêu hoá mấy lời mà Voldemort vừa nói, anh hùng bỗng chốc hoá tội đồ, kẻ tù tội bỗng thành người bị oan, nó mờ mịt ngồi đấy, không biết nên làm gì.

Ngủ một giấc đến chiều, Harry mới tỉnh dậy, thấy Fleamont mặt mày biến sắc liên tục, cậu lo lắng sờ vào mặt nó.

"Làm sao thế? Cậu khó chịu ở đâu à?"

Fleamont lắc đầu, nó nói: "Mình đã biết được Sirius Black không phải là người báo tin cho Voldemort. Nhưng giờ mình chẳng bi-"

"Con vừa nói gì?"

Thình lình vang lên giọng nói của một người khác, hai người giật mình nhìn ra cửa, giáo sư Lupin chạy đến bên giường, mặt mũi tái mét, theo sau là Severus.

Fleamont tức giận nói: "Con được biết Sirius Black không phải là kẻ báo tin cho Voldemort, mà kẻ báo tin thật sự là Peter Prettigrew. Gã thật khốn khiếp."

"Chuyện này con đã nghe ở đâu?" Giáo sư Lupin vẫn còn truy hỏi. Có vẻ rất gấp gáp, không đợi Fleamont trả lời đã chạy đi kiếm Dumbledore đính chính tin tức.

"Hồi nãy Voldemort đã đến đây, chuyện này là do chính miệng hắn nói." Giọng Fleamont có chút run rẩy, nó hoang mang không biết nên làm sao bây giờ. Harry thở dài xoa đầu nó, ngước mắt nhìn về phía Severus, thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt anh.

Severus quả thật không biết chuyện này, năm xưa anh chỉ biết Voldemort nhận được tin báo, sau này Dumbledore đã kể về việc gia đình Potter sử dụng Bùa trung tín và người giữ bí mật không ai khác chính là Sirius Black. Dù không tin Sirius Black sẽ phản bội James và Lily nhưng lúc đó những người biết chuyện đều đã không còn, hai vợ chồng Potter hi sinh, Voldemort thì biến mất. Tội danh của Sirius cứ thế được định đoạt.

Bây giờ Sirius gần như được minh oan thì người lại hôn mê bất tỉnh tại nhà Black, Harry không dám nói cho Fleamont biết chuyện Sirius bị thương, chỉ sợ nó thêm đau lòng.

Từ phòng Hiệu trưởng trở ra, Remus cảm thấy tai cứ ong ong, quá nhiều tin tức chạy vào não bộ, Sirius không phải người báo tin, Peter Prettigrew là kẻ phản bội, Voldemort đã trở lại và kí hiệp ước hoà bình với Dumbledore.

Tay đấm mạnh vào bức tường, Remus khóc nấc lên, đau đớn cho những người bạn năm xưa, hối hận vì bản thân không tìm hiểu kĩ mọi việc lại chọn cách âm thầm rời đi. Bỏ rơi đứa trẻ nhỏ còn nỉ non khóc, vô tâm với Sirius, mặc cho người đang lún sâu trong vũng bùn tội lỗi Remus lại chọn cách ngu xuẩn nhất là bỏ đi mặc sự đời.

Không biết nên làm gì bây giờ? Một câu xin lỗi đầy muộn màng có còn được chấp nhận, sự thật bị phủ bụi mười mấy năm ròng rã, người trong cuộc đã hoàn toàn bị nỗi đau nhấn chìm, giờ đây thứ tha là điều quá đỗi xa xỉ...

Rõ ràng một giây trước đang đứng nói cười cùng nhau, một giây sau tất cả hoá thành tàn ảnh rồi tan biến, ngoảnh lại trong đất trời vô tận, chỉ mình ta với ta...

...

Tại Trang viên Malfoy, một cuộc họp giữa các gia tộc được diễn ra, những người đã từng chọn lựa theo Phe Hắc ám đều tề tụ đông đủ, mỗi người đều mang trong lòng suy nghĩ riêng, không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi cánh cửa bật mở, Chúa tể Hắc ám bước vào chứng thực cho suy đoán của tất cả mọi người, theo sau là Mulciber, vợ chồng Lestrange, Greyback, Antonin, Quirrell, Barty Crouch Jr.

Ai cũng có những suy tính của mình nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cả nhóm người thủ phục quỳ xuống, "Lord."

Có người không dám thở mạnh, có người âm thầm sợ sệt, mặt mũi ai nấy đều tái mét khiếp sợ, đợi chờ tiếng gọi tử thần réo lên tên mình. Chỉ thấy Voldemort bình tĩnh ngồi xuống ghế chủ vị như bao lần trước kia, hắn gõ gõ mặt bàn, trong phòng ngoài tiếng hít thở ra chỉ còn lại tiếng gõ bàn đều đều bên tai, mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi ướt cả tấm lưng những kẻ đang quỳ.

Qua một lúc sau, hắn mới cất giọng: "Được rồi."

Nhóm người đồng loạt thở phào trong lòng nhưng rất nhanh họ mới biết đây chỉ là bắt đầu.

"Đã bao lâu rồi kể từ cái ngày cuối cùng ta gặp các ngươi. Chà, có lẽ là 12 năm rồi."

"Không một ai đến tìm chủ nhân của chúng như cái cách mà chúng đã từng thề sẽ trung thành tận tuỵ tuyệt đối..."

"Ta tự hỏi rằng những người ngồi ở đây có mấy ai trung thành với chủ nhân của chúng?" Đôi mắt đỏ sẫm lướt qua từng gương mặt tái nhợt, "Và ta tự trả lời... có lẽ bây giờ chúng đang đem lòng trung thành đặt vào nơi khác... cái nơi mà chúng cho là có thể tiêu diệt Chúa tể Hắc ám..."

Một gã tử thần thực tử run sợ đứng lên, chiếc ghế bị hất ngã ra sau, gã quỳ xuống, khóc lóc: "Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!"

"Nott, ta không muốn nghe bất kì một lời xin tha thứ nào nữa." Hắn lạnh lùng rít lên đầy giận dự, thanh âm như tiếng rắn làm lòng họ rét lạnh.

"Hôm nay ta triệu tập các ngươi đến đây với mục đích thanh trừ." Mọi người khẽ liếc nhau khó hiểu, sau đó giọng hắn lại vang lên: "Cho ta biết kẻ nào sẽ lựa chọn theo bước chân của chủ nhân chúng."

Như cùng một lúc, Bellatrix, Rodolphus, Greyback, Antonin, Mulciber, Quirrell và Barty Crouch Jr đều đứng lên, bảy người quỳ một gối xuống, trong giọng nói chứa sự tôn kính, "Chúng tôi là Tử thần Thực tử, là bầy tôi trung thành của ngài."

Những người khác lại lưỡng lự, thấy được sự bâng khuâng của họ, Voldemort cười lạnh, chưa để mọi người kịp bàng hoàng, Dấu hiệu hắc ám trên tay bỗng nhiên nóng lên rồi biến mất, còn trên tay bảy người kia, Dấu hiệu hắc ám loé lên ánh sáng xanh đậm sau đó dần dần trở lại ban đầu.

Thanh trừ được mầm móng tai hoạ không biết phát nổ từ khi nào xong, Voldemort cùng nhóm bầy tôi thân cận liền đi khỏi, phòng Hội nghị phút chốc nhốn nháo cả lên nhưng ngồi chưa được lâu thì gia chủ Malfoy lên tiếng tiễn khách, họ chỉ có thể mang tâm trạng vừa mừng vừa lo trở về nhà.

Ở trường, Harry nhìn cánh tay của Severus, cậu khẽ chạm vào vùng da trơn lán nhợt nhạt, thì thầm: "Biến mất rồi..."

"Ừm... Lucius cũng vậy." Severus rũ mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra, trên gương mặt lộ ra nét thoải mái, nhẹ nhõm.

Severus nắm lấy tay Harry, cả hai cùng ngước nhìn những bông tuyết trắng xoá đang từ từ rơi xuống phủ kín cả ngôi trường Hogwarts.

Severus đã suy nghĩ rất nhiều, về trước kia, về hiện tại và cả về tương lai của mình - thứ mà trước kia anh sẽ không bao giờ nghĩ đến, nếu được nắm tay Harry đi hết con đường còn lại, anh nghĩ bản thân đã có thể mãn nguyện.

Ép buộc Harry một thời gian, trong bọn họ cũng chẳng mấy ai hạnh phúc, tình thế sẽ cứ giằng co mãi nếu không có hôm gặp mặt kia. Severus không muốn mỗi lần gặp mặt Harry đều kết thúc trong buồn bực, nếu việc nhân nhượng có thể vẹn toàn đôi bên thì anh nghĩ mình sẵn lòng.

Năm xưa mờ mịt tăm tối, ta dối lòng ta nên chả dám, nhận rằng mình đã phải lòng em...

Harry về phòng đi đi lại lại một lúc thì quyết định viết một phong thư gửi cho Voldemort, trong thư cậu hỏi thăm tình hình của hắn, báo cho hắn cậu vẫn khoẻ, cuối thư còn nhắc hắn giữ gìn sức khoẻ, đừng làm việc quá sức.

Nhận được thư của Harry, tâm tình đang bực bội của Voldemort bỗng chốc được xoa dịu, cứ như bị mê hoặc hắn đọc đi đọc lại nội dung trên lá thư tay mà không biết chán, cảm giác có người quan tâm viết thư hỏi han thật sự quá xa lạ với Voldemort, chỉ có một mình Harry mới dịu dàng lo lắng cho hắn, hỏi hắn có mệt không, kêu hắn phải ăn cơm đúng giờ, nhắc hắn đừng làm việc quá sức.

Chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh cậu ngồi viết thư trên bàn, đôi mắt âm u phút chốc hoá nhu hoà, bắt đầu viết thư hồi đáp cho Harry.

Ta đã nhận được thư của em. Ở lại Hogwarts em nhớ giữ gìn sức khoẻ, trời đã bắt đầu lạnh hơn, em hãy mặc áo ấm vào nhé. Đợi giải quyết xong rắc rối trước mắt, ta sẽ đến thăm em.

Voldemort chẳng thể nghĩ ra được lời gì hoa mĩ như thường ngày, nhìn bức thư ngắn ngủn của mình, hắn lâm vào bế tắc, sau đó hắn quyết định ghi thêm một dòng chữ Thân ái, ta yêu em.

...

Ở nơi khác, Calla đi đi lại lại quanh căn phòng, cô phẫn nộ hất văng những quyển sách trên bàn xuống đất phát ra tiếng động không nhỏ.

"Tại sao vợ chồng Lestrange và Sirius Black lại ở đó, chẳng phải các người đã nói bọn người kia đang ở Azkaban hay sao?"

Một người mặt mày tái mét nói: "Tôi cũng không rõ chuyện này là thế nào. Mấy năm trước nhóm bầy tôi của Chúa tể Hắc ám đã bị tống giam cả rồi. Với lại nếu nhóm Bellatrix đã thoát khỏi Azkaban không lí nào lại im lặng tới ngày hôm nay."

"Không biết không biết! Thành sự thì ít mà bại sự có thừa." Calla trong thân thể cao gầy ẩn mình sau lớp áo choàng đỏ sẫm quét mắt liếc nhìn ba người trong phòng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ non nớt trẻ con.

Người đàn ông đứng bên cạnh Calla lạnh giọng nói: "Gia chủ Honor, tôi biết ông rất muốn vào cửa nhà Lestrange nhưng việc ông làm hiện tại lại gây thiệt hại đến người của bọn tôi. Chỉ cần thêm một chút ít tin tức sai lầm nào nữa thì hợp tác giữa chúng ta cũng chấm dứt được rồi."

Gia chủ Honor và người còn lại nhìn nhau, đồng dạng thấy được lo lắng trong mắt đối phương, họ rối rít xin lỗi, mồ hôi lạnh chạy ướt cả lưng.

Tiễn hai người kia đi, Calla ngồi xuống ghế rót cho mình một ly trà, không quên mỉa mai: "Tôi chỉ rời đi mấy tháng mà ông đã bành trướng tham vọng đến vậy à? Nhà Black ư? Không nhìn lại xem sức lực mình ở đâu mà còn ở đó vọng tưởng. Suy cho cùng cũng chỉ là một đứa con riêng của nhà Black. Mà có khi lại chẳng là cái thá gì..."

Câu cuối cùng Calla cố tình kéo dài ra, người đàn ông oán hận siết tay thành nắm đấm, cô chỉ cười khinh: "Đừng có nghĩ rằng có thể giết được tôi, cấm chú trên người ông không có tôi cho thuốc giải hàng tháng thì thứ chờ ông chính là cái chết đấy, Grover." Grover hơi cúi đầu, ôm một bụng uất hận rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Calla, cô bước từng bước đến góc phòng, tóm cổ con chuột đang co ro ở đó ra, vờ hỏi: "Sợ lắm sao?"

Vừa dứt câu hỏi, Calla đã vứt con chuột xuống đất phát ra tiếng bang con chuột khẽ cuộn thân lại đau đớn hoá thành người, sợ sệt cười lấy lòng: "Cô Siwgan, tôi tôi sẽ đi theo cô. Thề quyết trung thành..."

"Được thôi. Nhớ lời ngươi nói." Ấn kí theo lời Calla dần đậm hơn rồi in hằn vào da, Peter run rẩy quỳ xuống, đầu dán sát dưới đất không dám ngẩng lên.

"Chỉ cần ngươi thốt ra bất kì lời gì về ta..." Calla không nói hết câu nhưng ẩn ý trong đó Peter lại hiểu mồn một, trong tâm khiếp sợ không thôi.

————

[Góc của tác giả: Hiện tại mình đã bắt đầu học onl rồi, sắp tới sẽ ra chương chậm, mọi người thông cảm cho mình nha❤️. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình, chúc các bạn có thật nhiều sức khoẻ và hạnh phúc. i love you╰(*︶*)╯♡]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.