Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 51: C51: Ái Tình Cười Nhạo Ta Ngu Muội




Đêm đến, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, xác định người bên cạnh cũng đã say giấc, Harry mới mở bừng mắt ra, trên eo là cánh tay của Draco, Harry bất giác thất thần, từ bao giờ bọn họ đã khắng khít đến vậy, một tất không rời, yêu thương vượt mức. Có thể ngay từ đầu đã biết nhưng lại cố làm lơ đi để giữ mối quan hệ huyết nhục tình thân vẹn nguyên như ban đầu. Giờ đây, nghĩ lại Harry chỉ cảm thấy quá đỗi buồn cười, buồn cho người vì đã trao tình cảm cho một kẻ vô tâm, cười vì ta mê man không tỉnh ngộ.

Hôm nay gặp phải đôi mắt kia của Fleamont, những ngụy biện, những bức tường được dựng lên để dối lòng phút chốc không chống cự được, đã bao ánh mắt dịu dàng ôn nhu, đã bao lời yêu thương săn sóc...

Bản thân không phải đứa trẻ nhỏ ngây dại mà không rõ hàm ý của người khác.

Khước từ lời tỏ tình của Voldemort nhưng lại chấp nhận hắn yêu thương mình, lạnh lùng đối xử với Fleamont nhưng lại gieo cho nó hi vọng, tự nói sẽ cách xa Severus nhưng lại lấn lướt đến bên anh, muốn giữ mối quan hệ anh em ruột rà nhưng lại ngầm cùng Draco thân mật yêu thương. Dửng dưng trước mọi tình cảm, trước kia ghét nhất loại người không rõ ràng, nay lại trở thành người cậu ghét nhất. Chỉ vì sợ...

Chấp nhận trái tim này sẽ mất đi sự dịu dàng kia, có được người này nhưng sẽ không còn người kia nữa. Vì yêu nên ích kỉ, vì thương nên tham lam, luyến tiếc mất đi nên vờ như chẳng thấy tấm chân tình...

Năm xưa kiếm tìm câu trả lời cho ái tình là gì, giờ đáp án đã rõ ràng nhưng tâm lại đau đớn vô cùng. Hỏi người ái tình là? Là ghen tuông hờn giận, là tham lụy tình si hay là mật ngọt chết người.

Harry bước xuống giường đi về phía ngăn tủ, cậu lấy ra những phong thư được gửi đến vào hôm Lễ tình nhân, lúc này trong tủ đồ hé ra một góc vải nhung mềm mại, cậu hơi ngỡ ngàng rồi nhanh tay lấy vật được bao bọc trong tấm vải nhung ra. Bức tranh lộ diện, cậu vội vàng xoay bức tranh lại để nhìn rõ dòng chữ phía sau, cậu tiếp tục lấy một phong thư mở ra, nội dung khác nhau nhưng lại cùng một nét chữ.

Hai phong thư khác cũng được mở ra, một bức của Draco và một bức của một người khác, hộp thư sai ư?

Chẳng biết nên miêu tả tâm trạng bây giờ của cậu là gì nữa?

Bản thân có bao nhiêu tốt đẹp để người khác phải trân trọng đến thế...

Nước mắt lăn dài trên khóe mi hóa thành từng giọt nước rơi xuống vỡ tan trên tấm thảm lông, một cách âm thầm và lặng lẽ, Harry lảo đảo đứng bật dậy rồi mở cửa chạy khỏi phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, Draco cũng mở mắt, nó nghiêng đầu nhìn đống bừa bộn trên sàn nhà bất giác thở dài. Tâm trạng của Harry từ lúc về đã không tốt, Draco không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy cậu che dấu cảm xúc làm nó càng thêm lo lắng, em trai nhỏ chưa bao giờ buồn bã như vậy.

Draco rời giường, bước đến bên những mảnh giấy bị chủ nhân của chúng bỏ quên, cầm lên những phong thư, bất ngờ xen lẫn chua xót, nỗi ghen tuông hóa thành bất lực. Có lẽ nó đã hiểu, cậu vì cớ gì lại đau khổ mà ngay cả nó cũng bắt đầu đau nhói.

Ngày bé thơ chưa hiểu rõ tình yêu, cứ nghĩ bản thân sẽ lặng im che chở cho người em trai song sinh nhỏ gầy này cả một đời nhưng đứa nhỏ cũng có lúc sẽ lớn lên, tư tưởng ngây thơ cũng có ngày phải phá kén đón nhận ngọn lửa tối tăm của thế gian.

Sự nghiêm khắc của cha, trọng trách của gia tộc, vì một Malfoy cao quý, nó buộc phải vứt đi sự ngây dại của mình, thấy qua kẻ dối người gạt, thấy qua kẻ nịnh người hót, vừa nhìn đến đã khiến nó chán ghét không thôi. Chỉ có đứa trẻ dịu ngoan ngồi bên thềm năm ấy mới khiến cho lòng nó bình yên, những lúc trở về từ các buổi tiệc, sẽ có người lẳng lặng ở đó chờ nó, dù là trưa trời nắng gắt hay đêm đen giá lạnh, chỉ cần nó trở về đứa trẻ sẽ vui vẻ chạy ra đón, "Dray, chào mừng anh về nhà."

Trong chính khoảnh khắc đó, trong lòng nó đã nảy sinh một mong muốn, đem người giấu đi, đừng để ai thấy. Nếu không sẽ có người cướp mất em của tôi...

Draco bật cười nhưng khóe mắt đã đỏ hoe từ bao giờ, sự kiêu ngạo thường lệ đã biến mất, nó cãi cọ với Voldemort vì nó hoảng loạn, rất sợ cậu sẽ phải lòng hắn, rất sợ cậu sẽ chấp nhận hắn, nó rất sợ, cơn đau âm ỉ nơi đầu tim khiến nó không tài nào thở được.

Có thể đừng bỏ anh được không? Anh rất sợ, một ngày nào đó, khi anh trở về em không còn đứng ở bậc thềm năm ấy nữa...

...

Harry ra ngoài thì vô tình gặp Severus trên hành lang, Harry hơi cúi gằm mặt né đi, cậu khẽ chào một tiếng rồi muốn rời đi. Severus hơi nhíu mày, hỏi: "Đi đâu?"

"Con muốn đi hóng gió một lúc."

Severus nhíu mày càng sâu, anh chỉ mới vừa quay về đây vài phút trước, định sáng mai sẽ đến gặp Harry nhưng không ngờ lại phát hiện cậu chưa ngủ. Sau đó, Severus nuốt lại lời trách cứ theo thói quen muốn bật ra, anh dịu giọng nói: "Cùng đi."

Harry im lặng không đáp lời, đợi một lúc cậu mới gật nhẹ đầu và đi về phía cầu thang xuống tầng dưới, đáp ứng cùng đi hóng gió nhưng Severus không cho Harry ra ngoài sân nên cậu chỉ có thể đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn những khóm hoa xinh đẹp đang ẩn mình trong màn đêm, gió nhè nhẹ thổi qua mặt, không quá vài phút, cửa sổ đã đóng lại mất.

"Trời lạnh, dễ bệnh."

Trong phòng khách được thắp sáng bằng những ánh đèn dầu ấm áp, Harry đột ngột quay sang nhìn Severus, gương mặt đỏ bừng vì khóc lộ rõ dưới ánh sáng khiến anh không tránh khỏi giật mình.

"Sev, tại sao lại quan tâm con nhiều đến vậy?" Harry hỏi xong lại quay về phía cửa sổ, câu hỏi vừa thốt ra nhỏ đến mức như tan biến vào hư không.

Ở khoảng cách gần Severus nghe rất rõ câu hỏi của Harry thì ngẩn người, chẳng phải câu trả lời đã có ngay từ đầu rồi sao? Anh mấp máy môi, chưa kịp nói thì Harry đã lên tiếng: "Thầy đã quên cô ấy rồi sao?"

Không nhắc đến tên nhưng cả hai cũng tự hiểu, Severus không biết tại sao mà Harry biết được Lily nhưng câu hỏi này vẫn làm anh rơi vào hồi tưởng, chợt nhận ra từ bao giờ gương mặt dịu dàng của người con gái ấy đã trở nên mơ hồ, chỉ còn là tàn ảnh đọng lại nơi kí ức xa xôi, sẽ có tiếc thương khi nhớ đến nhưng đã không còn bi thương thống khổ như thuở đầu. Con tim đã được xoa dịu, sau ngần ấy thời gian, có một đứa trẻ ngốc nghếch đã ngồi cạnh bên anh đêm tĩnh mịch hằng năm, không một lời báo trước cứ thế hung hăng tiến vào trái tim anh.

Severus không nói gì, anh chỉ nhìn Harry, cậu đối diện với ánh mắt ôn nhu kia một lúc, không nhịn được lại rơi nước mắt. Anh sẽ không nói ra tiếng lòng mình, chỉ biết dùng hành động để chứng minh, quan tâm giấu sau những lời trách móc, yêu thương giấu sau vẻ ngoài lạnh nhạt. Ngay cả lúc này, anh ngay cả một lời an ủi cũng không nói chỉ biết dịu dàng nhìn cậu.

Người như anh ấy, khi yêu sẽ chịu tổn thương nhiều nhất, có điều gì cũng giấu đi... Ngốc muốn chết.

"Xin lỗi, Sev..."

Còn Voldemort thì sao... Từ những cái ôm ngày còn bé, từ những lời thủ thỉ tâm tình, hắn sẽ tức giận, độc ác, tàn nhẫn với người khác nhưng với Harry hắn sẽ dịu dàng, ôn nhu, đôi khi lại thích đùa. Một Voldemort không ai biết, một Voldemort sinh ra và tồn tại vì Harry. Hắn thay đổi bởi vì cậu ở đó.

Lồng ngực truyền đến từng cơn khó chịu, tình cảm của người khác nằm trong tay mình, nhưng lại không cách nào chọn lựa, muốn buông cũng không được muốn giữ lại càng đau, bản thân sao có thể đem lòng yêu nhiều người đến vậy. Đáng ghét chết đi được...

Liệu có thể cho cậu tham lam một lần được không? Có thể không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.