Khí Thiếp Vương Gia

Chương 174: Rơi Xuống Vách Núi




” Hoàng Thượng, ta đã muốn sai người đuổi giệt bọn hắn! Hoàng thượng không cần phải lo lắng!” Bạch Mai Nhi cười gian xảo, sửa sang lại y phục cho Âu Dương Thanh Minh “Hoàng Thượng, chúng ta hồi cung đi!”

” Hảo!” Âu Dương Thanh Minh một phen ôm lấy Bạch Mai Nhi, đem nàng ôm vào vòng ngực rắn chắc “ Nghe lời nàng, chúng ta hồi cung! Nàng này tiều yêu tinh, làm việc luôn làm ta yên tâm! Mai Nhi, người kia, nàng đã giết chưa?”

Bạch Mai Nhi run lên “Hoàng thượng, người nọ cũng đã trọng thương không nhẹ, trước mắt chúng ta đừng giết hắn, đợi cơ hội thích hợp, khi giang sơn của chàng an ổn, chúng ta động thủ lần nữa cũng không muộn!”

“Nàng không nỡ?”

Bạch Mai Nhi điểm lên chóp mũi của Âu Dương Thanh Minh “Ta mà không nỡ thì sẽ không đi tìm chàng, còn không phải lo lắng cho Hoàng Thượng? chàng nói ta như vậy, trong lòng ta thật ủy khuất a!”

” Hảo! Tiểu nha đầu học làm nũng, ta thích!” Âu Dương Thanh Minh cười ha ha, các thị vệ đi theo đều cúi thấp đầu, ai cũng không dám nhìn

Lạc Đình Nam chạy về phía sau, sau lưng không ngừng có người đuổi giết làm cho bọn họ như chịu tra tấn. 1 đường chạy như điên không ngừng nghỉ, thẳng đến 1 chỗ núi rừng, 1 đường lên trên, hai ngươi đã mệt mỏi không chịu nổi, cái chết của Vệ Trung làm trên mặt Lạc đình Nam nhiễm 1 mạt phẫn hận, khuôn mặt tuấn tú vốn ôn văn nhu nhã giờ phút này đã bị cừu hận tuyển nhiễm, đôi mắt đỏ hoạch, dày đặc tơ máu

Lên đỉnh núi, nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, hai người rốt cuộc cũng có chút thời gian nghỉ ngơi

“Lạc công tử , ngài cứ đi 1 mình đi!” Nghiêm Dịch hổn hển nói “Ta đi theo sẽ liên lụy ngài!”

” Nghiêm Dịch, không được, Vệ Trung đã chết, ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện! chúng ta cùng nhau đi! Cùng lắm thì chết, không có gì đáng sợ!” Khóe miệng Lạc Đình Nam hiện lên ý cười chau xót

“Lạc công tử , vì sao gia lại trở nên như vậy?” Nghiêm Dịch không khỏi nhíu chặt này “Hắn thay đổi, bỗng nhiên như biến thành 1 người khác, ta không dám tin hắn cư nhiên giết ta? Nhưng thật sự, nhưng là, nhưng là rõ ràng đó là gia, ta cũng không thể không tin”

Lạc Đình Nam không nói gì, trong mắt trầm mặc xuồng. Nếu Thiên Tình biết được bộ dáng của Âu Dương Thanh Minh hiện tại thì nàng thống khổ đến chừng nào? Nàng bây giờ còn mang trong người kịch động, hắn phải đến giúp nàng giải độc

“Nghiêm Dịch, hiện tại đại Sở rất nguy hiểm, mà ta muốn đến Nguyệt quốc, ta thấy ngươi vẫn nên cùng đi với ta đi! Chúng ta đi Nguyệt quốc tìm Thiên Tình!” Lạc Đình Nam hạ quyết tâm

“Thiên Tình công chúa?” Nghiêm Dịch kinh ngạc

” Nga!~ chính là Mạc Y Tình, được rồi, đừng hỏi nữa, chúng ta mau đi thôi!”

“Mạc cô nương thì có quan hệ gì với Thiên Tình công chúa?” Nghiêm Dịch vẫn không nhịn được, hỏi

“Không có gì! Nếu ta chết trước ngươi, nếu ngươi có cơ hội đến Nguyệt quốc, nhìn thấy nàng, với cho nàng chuyện của Âu Dương Thanh Minh, nói rằng Lạc Đình Nam ta bảo, Âu Dương Thanh Minh là kẻ thù của Lạc gia! Huyết hải thâm thùm, khắc trong tâm khảm!” Lạc Đình Nam thống khổ nhắm mắt lại, khó khăn hít 1 hơi, ánh mắt híp lại tràn đầy phẫn hận

“Lạc công tử , chúng ta đều sẽ không sao đâu!” Nghiêm Dịch trấn an hắn

“Tốt nhất là như vậy, ta đi giải độc cho nàng, trên người nàng còn mang kịch độc, chúng ta nhất định phải có cách, hi vọng chúng ta đủ may mắn, có thể an toàn đến Nguyệt quốc!”

“Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội!” 1 giọng nói đột nhiên truyền lại từ sau cây đại thụ, làm hai người kinh ngạc

Lạc Đình Nam quay đầu lại “Các ngươi nhanh như vậy đã đuổi kịp?”

Mấy chục đại nội cao thủ bao vây bọn họ “Các huynh đệ, lên!”

Hắc y nhân lĩnh mệnh, tiến lên chém giết

“Các ngươi thật sự phải đuồi cùng giết tuyết” Khóe miệng Lạc Đình Nam hơi động, cười cười, nụ cười mang theo 1 tia chua xót “Được, hôm nay không phải các ngươi chết thì ta mất mạng! Đến đây, ta sẽ không hạ thủ lưu tình”

Trên trán Lạc Đình Nam gân xanh hiện lên, trong nháy mắt phát ra cơn thịnh nộ, trên mặt cũng bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Ngay cả hắn cũng không chú ý rằng 1 cỗ sát niệm từ trong cơn tức giận của hắn mà chậm rãi dâng lên, khống chế cảm xúc của hắn. Cũng vì cỗ sát niệm này mà mọi phẫn nộ trong cơ thể hắn cũng bùng nổ

Âu Dương Thanh Minh thật sự phải đuổi tận giết tuyệt, thật sự là như vậy! Trong đáy lòng Lạc Đình Nam đang phẫn hận, hò hét

“Hắn cư nhiên muốn giết ta, muốn hủy diệt Thiên Tình!” Trong lòng không ngừng thống khổ hò hét, Lạc Đình Nam trong lúc bất tri bất giác, chiêu thức càng ngày càng sắc bến, hai mắt chậm rãi nhiễm huyết sắc, tràn ngập giết chóc vô tận, ngay cả cánh tay của mình bị mũi kiêm đâm bị thương cũng không hề phát giác, chỉ cảm thấy chính mình chỉ còn lại mỗi ý niệm giết chóc trong đầu, sát khí phá hủy thiên địa, khoái cảm hủy diệt chúng sinh

Nghiêm Dịch bị kiếm khí của hắn làm cả kinh, tránh sang 1 bên, mỗi tên sát thụ đều bị chiêu thức của Lạc Đình Nam đánh hạ. 1 trận cuồng phong thổi tái, cây cối điên cuồng lay động, lá rụng đầy đất đột nhiên kinh khởi, như cuồng phong bão vũ bắn tới đám hắc y nhân. Mỗi chỗ lá cây chạm đến, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Trong chuỗi tiếng kêu la thảm thiết là từng dòng máu tươi thi nhau phun ra

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang tận mây xanh, hắc y nhân dưới cơn phẫn nộ chém giết của LẠc Đình Nam, đều liên tục lui ra phía sau, đáng tiếc, 1 phen kiếm mang theo máu tươi lại 1 lần nữa tàn nhẫn hạ xuống

Lạc Đình Nam tựa hồ mất đi lý trí. Huyết nhục bay tứ tung, cánh tay cứ vô tình hạ xuống, từng mảnh nhỏ da thịt đều văng ra 4 phía, khuôn mặt trước khi chết vô cùng thống khổ, rối rắm

Nghiêm Dịch lùi về sau vài bước, hắc y nhân nhìn thấy tạm thời không giết được Lạc Đình Nam, bèn thẳng hướng Nghiêm Dịch mà đến, có thể mang về 1 cái thủ cấp, hi vọng có thể miễn bị trách phạt

Nghiêm Dịch nhìn thấy thấy thi thể bị giết huyết nhục bay tứ tung, không đành lòng, hô to “Lạc công tử , dừng tay đi, quá tàn nhẫn!”

Nhưng Lạc Đình Nam không hề nghe thấy, hương vị máu làm cho hắn càng ngày càng hưng phấn, thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn, hắn lấy tàn ngược làm phương thức đối phó với đám hắc y nhân, tận mắt chứng kiến, tất cả đều là 1 màn máu đỏ, tràn ngập 1 vùng đất, đoạn thi thể rơi rụng xung quanh, có mấy thi thể vẫn thi thoảng co rút, run rẩy, thống khổ làm tê liệt tâm can, điên cuồng tiêu diệt kẻ khác

Mặt khác, Hắc y nhân rõ ràng thực sợ hãi, nhưng vẫn không thể không xông lên, có mấy kẻ thẳng hướng Nghiêm Dịch mà động thủ

“Ta hảo tâm cầu tình cho các ngươi, các ngươi cư nhiên lấy oán trả ân, hảo, ta đây cũng không khách khí!” Nói xong Nghiêm Dịch cũng vung kiếm xông lên

Nghiêm Dịch dù sao cũng là đại nội cao thủ, ứng phó một hai tên thì còn có thể, nhưng ứng phó đến năm sáu tên, hắn rất nhanh lâm vào thế hạ phong, dần dần bị ép sát đến mép vách núi đen

Mà Lạc Đình Nam giết xong mấy chục tên sát thủ vây khốn hắn liền xoay người, thấy 5, 6 người đang ép Nghiêm Dịch đến vách núi đen, hắn đang lui về phía sau. Đám sát thủ còn đang đánh nhau với hắn

Lạc Đình Nam rút kiếm xông lên, rất nhanh đã hạ xong 3 tên hắc y nhân, nhưng Nghiêm Dịch đã bị trúng 1 kiếm, thân mình bay về phía sau

” Nghiêm Dịch!” Lạc Đình Nam hét lớn một tiếng.” Ta tới cứu ngươi!”

Hắn vung kiếm phẫn nộ chạy lại, mấy hắc y nhân còn sót lại đều bị công lực cường đại của hắn chem đứt thành hai đoạn ngang eo. Lạc Đình Nam cũng thả người nhảy xuống, Nghiêm Dịch gắt gao bào vào 1 nhánh cây trên vách núi, nhìn thấy Lạc Đình Nam nhảy xuống, kinh hãi nói “Lạc công tử , Lạc công tử …”

Lạc Đình Nam dùng kiếm cắm vào trên vách đá, 1 bàn tay vươn xuống “Nghiêm Dịch, ta cứu ngươi lên!”

Nghiêm Dịch cảm kích muốn rơi nước nước “Lạc công tử , ngài cần gì phải như thế, rất nguy hiểm!”

Lạc Đình Nam cũng không tranh cãi “Lên trên 1 chút, ta kéo ngươi lên!”

Nghiêm Dịch rướn tay lên, hai người cầm tay nhau, Lạc Đình Nam vận công muốn hai người đồng thời đi lên, nhưng vì lúc trước thể lực bị hao tổn, hắn không có sức lớn để kéo hai người lên cùng hắn “Nghiêm Dịch, ta kéo ngươi lên trước, sau đó sẽ trở lên ,ngươi phối hợp!”

” Hảo!”

Lạc Đình Nam vận công, kéo Nghiêm Dịch lên. Có lẽ vì dùng lực quá mạnh mà thanh kiếm cắm trên vách núi gãy rời, thân thể Lạc Đình Nam lập tức rơi xuống vách núi

” A!” Bị ném lên trên vách núi đen, Nghiêm Dịch ôm trước ngực đang đổ máu của mình, hô to 1 tiếng “Lạc công tử …”

” Lạc công tử —-” Nghiêm Dịch muốn nhảy xuống, muốn cùng chết với hắn

“Đi Nguyệt quốc…” Lạc Đình Nam từ phía dưới giận dữ gầm lên 1 tiếng, thanh âm vang vọng sơn sốc, sau đó không thấy chút động tĩnh

Chỉ nghe được 3 chữ ‘đi Nguyệt quốc’, trong lòng hắn nhất thời rồi rắm. Nghiêm Dịch quỳ trên mặt đất, hướng vách núi đen khấu đầu 3 cái

1 cảnh thảm tuyệt nhân hoàn, cho dù đã thấy qua nhiều cái chết, ngửi thấy nhiếu mùi máu ngươi, nhưng nhất định đây là thảm cảnh tàn khốc nhất. Chỉ là, giờ phút này, Nghiêm Dịch không hể cảm tuyệt vọng, ngược lại càng ân hận. Nếu ngay từ đầu hắn không động thủ, có lẽ, có lẽ sẽ không hại chết Lạc công tử

Tự trách làm cho trên mặt Nghiêm Dịch tràn hai hai hàng nhiệt lệ “Vì sao lại như vậy? Gia vì sao phải như vậy?”

“Lạc công tử vì sao phải cứu ta? A chỉ là 1 cái mạng quèn mà thôi, có chết cũng không đáng tiếc!” Hắn thì thào tự nói, lảo đảo lui về phía sau vài bước, trong mắt hiện ra 1 mạt thống khổ sâu dắc. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, chậm rãi buông xuôi hai tay, ngẩng mặt lên trời, 1 loại cảm xúc khó nói bao phủ xung quanh, lộ ra ai thương vô tận “Lạc công tử ! Ngài yên tâm, ta đi Nguyệt quốc, truyền lời cho Mạc cô nương, rồi ta sẽ trở về chôn cùng với ngài!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.