Khi Thiên Kim Thật Trở Về

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa giờ sau, Thư Khả đỡ tôi đi khập khiễng ra ngoài, có chút không nói nên lời.

"Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể bị bong gân chân khi nhảy điệu Walts đấy."

Tôi che mặt.

“Có lẽ tôi thực sự không thích hợp để học khiêu vũ.”

Sau đó thở dài một tiếng.

“Tôi sẽ nhờ chú Vương đưa cậu về.”

Xe chạy tới, Thư Khả giúp tôi ngồi ở ghế sau, anh cũng ngồi vào.

Tôi hơi xấu hổ.

“Nếu không thì anh tìm một bạn nhảy mới đi?”

"Em còn có ý định hãm hại người khác sao?"

Đối phương nhàn nhạt nhìn sang.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh ấy rất thanh tú, lông mi nhỏ dài che khuất đôi mắt đen đầy thu hút.

Nói vậy là sao.

“Nghĩa là…” Mặt tôi không tự chủ được đỏ lên.

"Quên đi, tôi chỉ sợ em bị đánh thôi"

……

Hai nhà cách nhau không xa, chỉ hai mươi phút lái xe.

Đến biệt thự Lục gia, tôi đang định khập khiễng bước ra khỏi xe.

"Để tôi cõng em"

Thư thiếu gia mở miệng nói.

"Cái này... không tốt lắm a"

"Lên đi"

Ngữ khí đối phương không cho tôi từ chối.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo.

Sau khi bấm chuông, người mở cửa là Chu Nguyệt Nga.

Khi nhìn thấy đó là tôi, bà ta nhếch môi khinh thường.

Đây là phản xạ có điều kiện của bà ta trong suốt mười bảy năm nay mỗi khi nhìn thấy tôi.

Dù thân phận tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ không thay đổi được bà ta.

Tôi cố tình làm cho giọng mình nghe ngọt ngào hơn.

"Thư Khả, đặt tôi lên ghế sofa đi."

Lời này vừa nói ra, Chu Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn đối phương, buột miệng nói:

"Cậu chính là Thư thiếu gia?"

Thư Khả có chút khó hiểu.

"Bà là…?"

Chu Nguyệt Nga tham lam nhìn cậu thiếu niên trước mặt, giống như sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ.

"Thư Khả, muộn rồi sao cậu còn đến đây?"

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau.

Xuất hiện rất đúng thời điểm.

Tôi nhướn mày.

Lần đầu tiên nhìn thấy người trong lòng của mình, trên mặt Triệu Gia Hân tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.

Không, phải là cực kỳ vui sướng.

Cô ta giống như không thể tin được.

“Anh đến đây tìm em à?”

“Lục Chi bị bong gân, tôi đưa cô ấy về”

Lúc này Triệu Gia Hân mới để ý tới tôi ở trên lưng anh ấy.

Vẻ mặt của cô ta giống như bị ai đó đẩy xuống vực sâu, không tin vào mắt mình.

Phải một lúc sau cô ta mới định thần lại, hỏi với giọng gần như run rẩy:

"Sao hai người... lại ở cùng nhau?"

Tôi phớt lờ cô ta và nói:

"Thư Khả, đặt tôi lên ghế sofa trước đi"

Triệu Gia Hân lúc này mới miễn cưỡng bước sang một bên.

Chu Nguyệt Nga cũng kinh ngạc nhìn hai chúng tôi.

Thư Khả đặt tôi lên sô pha, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho tôi.

“May mắn thay, nó không bị sưng tấy nên chắc không có vấn đề gì lớn.”

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh ngày hôm nay." Tôi nói với vẻ mặt đỏ bừng.

Anh mỉm cười dịu dàng.

"Đã muộn rồi, tôi về trước, em nghỉ ngơi sớm nhé"

"Ừm."

Thư thiếu gia quay người rời đi, không để ý đến Triệu Gia Hân.

Chu Nguyệt Nga lo lắng.

Thư thiếu gia sắp đi rồi, Gia Hân, mau tiễn cậu ta đi.

Triệu Gia Hân nhìn bóng lưng đối phương, vẻ mặt mất mát, nước mắt lưng tròng.

Chu Nguyệt Nga chạy ra cửa, bất lực nhìn con rể giàu có phú quý đi khuất, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối và miễn cưỡng, hận không thể bắt đối phương về trò chuyện với con gái mình cả đêm. 

Tôi đợi cho đến khi tiếng xe bên ngoài rời đi rồi duỗi chân đứng dậy.

Hai mẹ con trông như đang xem ảo thuật, suýt rớt hàm.

“Cô không hề bị bong gân chân!”

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Triệu Gia Hân vang lên.

Tôi nở một nụ cười hiếm hoi với cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-14.html.]

"Đúng rồi nha!"

"Triệu Chi, cô không có mặt mũi à?"

Vượt quá dự kiến của tôi, cô ta thế mà dám trực tiếp mắng tôi.

Xem ra yêu hận tình thù dữ lắm.

Chu Nguyệt Nga hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Con khốn này, Thư thiếu gia thích Gia Hân nhà chúng ta, bộ mày chưa từng thấy đàn ông à, sao cứ nhiệt tình cướp vậy?"

"Tôi cướp à? Triệu Gia Hân, cô không biết con dâu dì Tần nhận định là ai à? Thư Khả và tôi hiện tại sắp đính hôn, tôi khuyên cô nên giữ mồm giữ miệng."

"Mày nói dối."

Triệu Gia Hân đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Thư Khả và tao quen nhau mười bảy năm, mày đừng tưởng có thể quyến rũ được anh ấy.”

Tôi mỉm cười với cô ta.

"Quen mười bảy năm thì thế nào? Lúc rời đi anh ấy cũng không thèm nhìn cô, tôi chỉ giả vờ bị bong gân, vậy mà Thư Khả nhất quyết phải cõng tôi vào nhà nha"

"Triệu Gia Hân, cô tu hú chiếm tổ chim khách mười bảy năm rồi, nhưng cuối cùng đều vô ích. Sao không nhanh chóng trở về khu ổ chuột của mình đi, sau này tìm một người đàn ông nghèo hèn để kết hôn, sau đó sinh ra một đám trẻ nheo nhóc bẩn thỉu, đây mới là cuộc sống thực sự của cô" 

‘Chát’

Triệu Gia Hân tức muốn nứt mắt, hoàn toàn mất đi lý trí, giơ tay tát vào mặt tôi.

"Đánh hay lắm"

Chu Nguyệt Nga vỗ tay cười to.

‘Chát’

Tôi đánh trả không thương tiếc, lực tay của tôi mạnh hơn Triệu Gia Hân rất nhiều.

Sao lại nói như thế à?

Bởi vì cô ta bị tôi tát đến mức bật m.á.u khoé môi.

“Đánh hay chứ?” Tôi hỏi Chu Nguyệt Nga.

Lần đầu tiên sau mười bảy năm, tôi công khai khiêu khích bà ta.

Còn đánh con gái ruột của bà ta nữa.

Đối phương quả nhiên nộ khí xung thiên, giận tím mặt.

"Tao sẽ xé xác mày ra."

Chu Nguyệt Nga lao tới giằng co với tôi.

Một lúc sau, giọng nói hoảng sợ của Quản gia Lưu vang lên.

"Người đâu mau đến kéo bà điên này đi, bà ta dám đánh Chi tiểu thư, phản, phản rồi!"

……

41.

Triệu Gia Hân quỳ trước mặt mẹ tôi bật khóc, nói rằng cô ta chỉ nhất thời xúc động mới đánh nhau với tôi.

@HảiĐườngNè

"Mẹ, con hứa sẽ không bao giờ chọc giận Lục Chi nữa, mẹ có thể tha thứ cho con lần này được không? Làm ơn."

Để không phải rời khỏi Lục gia, cô ta đã vứt bỏ tất cả, thậm chí còn vứt luôn lòng tự trọng cao tại thượng của trước đây.

Bởi vì trong thâm tâm cô ta biết rằng một khi rời khỏi đây, cô ta sẽ mất tất cả và mãi mãi sống dưới đáy xã hội.

Chu Nguyệt Nga đứng một bên không nói một lời.

Trên mặt hiện lên: Nằm mơ mà xin lỗi, đời này không bao giờ có.

"Tôi biết cô thích Thư Khả, nhưng Gia Hân à, tôi muốn nói cho cô biết, cùng nhà Thư Khả có thông gia từ bé là con gái ruột của tôi, chính là Lục Chi. Tôi hy vọng cô sau này hãy yên thân yên phận, hiểu chưa" Cô chỉ là con gái nuôi của Lục gia mà thôi."

“Con biết rồi mẹ, Thư Khả là của Lục Chi, con sẽ không bao giờ vọng tưởng nữa.”

Triệu Gia Hân khóc nức nở lau nước mắt.

Thật đáng thương a.

Có lẽ là bị kích thích khi thấy con gái cưng nhà mình quỳ trên mặt đất, Chu Nguyệt Nga nhìn mẹ tôi mấy lần, trong mắt hiện lên một tia hận ý.

"Lần này Chi Chi cũng có lỗi, chuyện hôm nay hãy quên đi, các con đi đi"

Chu Nguyệt nhanh chóng đỡ Triệu Gia Hân từ mặt đất đứng lên.

Hai người cùng nhau rời đi.

"Chi Chi, để mẹ xem mặt con, còn đau không?"

Mẹ tôi bước tới với giọng điệu lo lắng.

Tôi vô thức chạm vào bên phải khuôn mặt của mình.

"Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là con tát Triệu Gia Hân tương đối nặng."

"Không được, để mẹ bảo Lưu quản gia mang thuốc tới, ngày mai sẽ hết sưng thôi"

Mẹ kiên trì nói.

Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

42.

Hai ngày trước buổi khiêu vũ ở trường, mẹ tôi đặc biệt mời một nhà tạo mẫu đến nhà để trang điểm cho tôi.

Sau khi chăm sóc tóc xong, cô ấy lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương chói loá muốn mù con mắt ra và đeo vào cổ tôi.

Nhìn cô gái quý phái thanh lịch trong gương trong bộ váy dạ hội sang trọng.

Tôi không khỏi thở dài, đúng là người đẹp vì lụa a.

Đi đến phòng khách, tôi nhận được rất nhiều lời tán dương.

"Chi Chi tiểu thư, tối nay trông cô giống như tiên nữ vậy."

"Trời ạ, ngày mai Thư thiếu gia mà nhìn thấy cô là sướng c.h.ế.t mất"

Tôi nhất thời bị họ chọc cười.

"Mấy người có khoa trương quá không, đẹp đến thế à?"

"Tất nhiên rồi, cô soi gương chưa, trông cô còn đẹp hơn cả minh tinh nữa ấy"

"Ôi, ghen tỵ với Thư thiếu gia quá, có bạn gái xinh đẹp đỉnh nóc kịch trần như vậy mà."

……

Các cô giúp việc khen tôi lên tận mây xanh, chỉ có Chu Nguyệt Nga và Triệu Gia Hân đứng một bên im như thóc.

Vẻ mặt hai mẹ con giống hệt nhau, u ám và đen tối.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.