(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần suất Triệu Gia Hân lén lút trả lời điện thoại ngày càng thường xuyên hơn, không chỉ tôi, Lục Trạch Duẫn mà cả mẹ tôi cũng nhận thấy có gì đó không ổn.
"Gia Hân, gần đây con làm gì vậy? Ở trường có gặp chuyện gì không?"
Triệu Gia Hân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhịn không được, rụt rè nói:
“Là Triệu Bảo Lâm đến đòi tiền con, họ nói nếu con không đưa thì họ sẽ bắt con về nhà”
Lục Trạch Duẫn nghe vậy, có vẻ phẫn nộ.
"Cái gì, bọn họ thực sự đòi tiền em sao? Em chỉ là một học sinh, lại chưa đi làm, chẳng lẽ họ không có tay chân à? Lại đi đòi tiền một học sinh?"
Triệu Gia Hân buồn rầu khụt khịt mũi, mắt bắt đầu đỏ lên.
"Bọn họ chỉ là hai tên vô lại, mẹ ơi, con thực sự không muốn quay về với họ đâu"
Mẹ ngồi bên cửa kính sát đất, nhấp một ngụm cà phê và ngẫm nghĩ.
"Nghe có vẻ không ổn lắm, sao con không hỏi cha mẹ xem họ có muốn đến nhà chúng ta làm việc không?"
"Cha con... Triệu Bảo Lâm đó có thể lái xe, mẹ con cũng có thể làm một số việc nhà, lương hàng tháng của bà ấy sẽ là ba vạn tệ, nếu họ sẵn lòng thì có thể đến đây làm việc. Dù sao mời họ hay mời người khác về làm cũng không khác nhau lắm”
Triệu Gia Hân vẻ mặt sửng sốt, như không tin lời mẹ nói.
Lục Trạch Duẫn mặc dù rất kinh ngạc, nhưng hiển nhiên hắn không đồng ý với quyết định này.
"Mẹ, mẹ quên mất lần trước bọn họ phá hỏng bữa tiệc rồi sao, một tên trộm và một kẻ điên, sao mẹ lại còn muốn mời bọn họ?"
Mẹ bình thản nói:
"Ai cũng có tham lam trong người, học được một bài học mới có thể tự kiểm điểm mà kiềm chế, chúng ta nên cho người khác một cơ hội."
"Về phần Triệu Bảo Lâm, hắn có lẽ chỉ là say rượu nên điên mà thôi, để hắn chú ý tránh rượu là được, dù sao hắn cũng là cha mẹ ruột của Gia Hân, cũng là cha mẹ nuôi của Chi Chi, chúng ta vẫn nên giúp đỡ."
"Đương nhiên, còn phải xem bọn họ có nguyện ý hay không, nếu bọn họ không muốn, chúng ta cũng sẽ không ép buộc."
Ba vạn nhân dân tệ cho một tháng lái xe cùng giúp việc, ngớ ngẩn mới đi chê.
Ở một nơi nông thôn nơi Triệu gia đang sống, có thể tìm được một công việc với mức lương ba vạn nhân dân tệ một tháng thì chắc phải thắp nhang cầu nguyện liên tục may ra.
Huống chi Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga vẫn là hai người mù chữ mấy năm không đọc không viết.
Mặc dù lần trước Chu Nguyệt Nga đã từ chối đề nghị của tôi, nhưng dù sao lần này cũng khác với lần trước.
Khi đó họ là khách quý của Lục phủ, có thể ăn uống thoải mái mà không cần phải làm gì cả.
@HảiĐườngNè
Mà bây giờ trong tình huống này, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, sẽ biết nên làm gì.
29.
Đúng như tôi dự đoán, một ngày sau khi mẹ tôi nói những lời đó, Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt đã xuất hiện trước biệt thự Lục gia với túi hành lý đơn giản.
Khi quay lại đây lần nữa, cả hai phát điên vì sung sướng.
Một đôi nhìn qua ngó lại khắp nơi như chuột, ngồi chỗ này sờ chỗ kia chạy đi chạy lại không ngừng.
Quản gia Lưu phải ho khan mấy lần đánh tiếng.
Hai người nhận ra lần này mình đến đây không phải làm khách, lập tức thành thật đứng yên.
"Trước hết tôi sẽ nói cho hai người một chút, nguyên tắc đầu tiên khi làm việc ở Lục gia là tay chân phải sạch sẽ. Thứ hai, không được uống rượu, hiểu không?"
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-10.html.]
Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga…
Nói thẳng ra là muốn xem thẻ căn cước của chúng tôi phải không?
Ít nhất họ cũng biết phải cúi đầu khi ở dưới mái nhà của người khác.
Sau một hồi do dự, cả hai đều khó chịu gật đầu.
"Đã biết."
30.
Cha mẹ ruột làm bảo mẫu, lái xe trong nhà cha mẹ nuôi, trải nghiệm này đối với Triệu Gia Hân mà nói, có vẻ không tốt lắm.
Thiên kim sống an nhàn sung sướng từng được nuông chiều hết mực của Lục gia nay đã sa sút địa vị, Lưu quản gia cùng đám giúp việc trong nhà cũng không tiếp tục quan tâm chuyện đời tư của cô ta nữa.
Tuy nhiên, Chu Nguyệt Nga vẫn không biết thức thời.
Có lúc đang lau cửa sổ phòng khách, nhìn thấy Triệu Gia Hân đang khoác cặp sách đi xuống lầu, bà ta lập tức ném khăn lau trên tay xuống đất chạy đến.
"Gia Hân, con đi học sớm thế? Muốn ăn tổ yến không? Nhà bếp vừa nấu xong, mẹ vừa lén lút để lại một bát cho con."
Triệu Gia Hân sắc mặt u ám, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét và khinh thường.
Cô ta đã ăn vô số món ngon từ khi còn nhỏ.
Đó chỉ là một phần tổ yến mà thôi, cô ta muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống lúc nào chả được.
Kết quả là mẹ ruột cô ta nhất quyết muốn tăng thêm gia vị của cuộc sống, nói rằng bà đã lén để lại một cái bát cho cô, quả thực là trò cười cho người đời mà.
Những người hầu khác xung quanh bắt đầu che miệng và cười trộm.
Sắc mặt Triệu Gia Hân tái mét.
Trước vẻ mặt mỉa mai của tôi, cô ta càng tức giận hơn, mở miệng phun một tràng dài:
"Đủ rồi, hãy để tôi yên, đừng nói chuyện với tôi, đừng chào tôi, đừng làm gì cả."
……
Khi cô ta bước ra sân, cha cô ta đã đợi sẵn trên ô tô.
Sau khi nhìn thấy hai chúng tôi, đối phương nhanh chóng mở cửa sau, vừa thở dài vừa lái xe.
"Hân Hân, nói thật, dù đã năm mươi tuổi nhưng ba chưa bao giờ lái một chiếc G như này đâu, thật là nhờ phúc con gái mà, xe sang xe sang, chậc chậc..."
"Ngày mai lại phải đi đổi xe với lão Cao, chiếc xe ông ấy lái tên là gì ấy nhỉ... Rolls-Royce, ờm, hình như là Rolls-Royce. Ồ, ba chỉ mới thấy chiếc xe này trên TV thôi."
“Cha nuôi con có nhiều xe như vậy trong gara lắm, sớm biết làm tài xế cho Lục gia sẽ thoải mái như vậy, xe sang nào cũng có thể lái, con nên nói với ba sớm hơn chứ!”
……
Tôi quay đầu lại nhìn Triệu Gia Hân cười nửa miệng.
Cô ta hiển nhiên không thể chịu nổi, hét lên:
"Dừng xe"
Cha cô ta khó hiểu.
"Cái gì?"
"Dừng, dừng xe, dừng xe ngay, nay tôi sẽ tự đi bộ đến trường."
……
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");