Khi Thiên Kim Thật Trở Về

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau tai nạn của Lục Trạch Duẫn, cha tôi đã giảm bớt khối lượng công việc của mình và bắt đầu ở nhà với mẹ con tôi nhiều hơn.

Mối quan hệ cha con của chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Ông ấy dạy tôi chơi cờ vào cuối tuần, đưa tôi đến trường đua ngựa để học cưỡi ngựa và thậm chí còn đưa tôi đi chơi gôn.

Đôi khi còn hẹn gặp bác Thư đến chơi.

Sau đó bác Thư mang theo con trai Thục Khả và con gái Thư Sướng đến.

"Chi Chi, Thư Khả chơi gôn rất tốt, con có thể xin lời khuyên của nó đấy"

Ba đang trò chuyện với bác Thư, quay sang tôi nói.

Lại nữa rồi.

Người lớn cũng thật là, muốn tác hợp liền tác hợp a, nhất định phải tìm chút lý do bắt đầu câu chuyện à.

Đây chẳng phải là đang đè trí thông minh của tôi xuống đất sao?

“Sao cậu không trực tiếp hẹn hò với anh trai tôi đi, người lớn sẽ không làm chuyện vô nghĩa này nữa.”

Thư Sướng ngồi nhàn nhã trên ghế, cắn cây kẹo mút và góp ý cho tôi.

Tôi nhìn về phía Thư thiếu gia đang chuẩn bị đánh gôn cách đó không xa, bên cạnh có bốn năm cô gái xa lạ đang đứng.

Lắc đầu.

“Quên đi, nam nhân quá đẹp trai thì không đáng tin cậy làm chồng, đến lúc đó tôi sẽ chỉ tìm một người đàn ông có dung mạo bình thường thôi.”

Thư Sướng “chậc chậc” hai tiếng, hiển nhiên là không tin lời tôi nói.

Sau một thời gian.

"Cô gái mặc đồ vàng đang xin WeChat của anh trai tôi."

Tôi chợt đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khi-thien-kim-that-tro-ve/chuong-17.html.]

“Cái gì, anh trai cậu không tuân thủ nam đức à?”

"Cậu cũng đâu có định làm chị dâu tôi đâu"

Tôi nghĩ nghĩ, mặc dù cảm thấy không cam tâm nhưng chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống.

Lại một lát sau.

"Cô gái áo đỏ đang xin WeChat của anh trai tôi."

Cái gì?

Tôi đập bàn đứng dậy.

"Sao lại vậy được?"

Thư Sướng nhướng mày.

"Có muốn làm chị dâu tôi không?"

@HảiĐườngNè

Tôi chỉ có thể kìm nén cơn giận và ngồi xuống lần nữa.

Sau một thời gian nữa.

"Cô gái mặc áo xanh đang xin WeChat của anh trai tôi."

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Đao của tôi đâu?

"Này, cậu đi đâu thế?"

Sau lưng truyền đến tiếng cười trêu chọc của Thư Sướng.

Tôi vẫy tay với cô ấy.

"Đi bắt nam nhân”

- Hoàn-

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.