Khi Quân Vi Hoàng

Chương 77




Thiên giới lưu truyền một câu nói: "Mười vạn năm trôi qua, xương cốt Ma tộc thành tro, nhân gian biến hóa ngàn vạn hình hài, ngay cả những tiên nhân bất tử đã nhập chốn trời đất cũng không tránh khỏi kiếp nạn, vậy mà Thiên Vân vẫn cẩu độc thân [1]."

[1] Một cách nói những người chưa lấy vợ lấy chồng, bằng nghĩa với FA.

Ba chữ cẩu độc thân mấy vạn năm nay vẫn chưa từng thay đổi.

Chúng tiên còn nhớ kỹ cảnh tượng lúc đó, có một thiên tiên đạo hạnh cao, trời sinh lại là nữ hài có năng lực hấp thụ linh khí, liều mạng tu luyện mới có thể bước vào Thiên giới, chỉ vì muốn ở trước mặt Thiên Tôn hỏi một câu: "Thiên Tôn, vì sao người vẫn một mình? Làm cẩu độc thân lâu đến nỗi đã thành thói quen luôn rồi sao?"

Thiên Tôn hiếm khi ra khỏi Kim Ti Uyển, vốn không hiểu cẩu độc thân có ý tứ gì, chỉ thấy chúng tiên cười vang, bèn lật tay đẩy thiên tiên vào súc sinh đạo, không được luân hồi.

"Ai nha, Thiên Tôn, cô bé này cũng có lòng tốt mà!"

Vân tiên cười dịu dàng đi đến bên người Thiên Tôn dâng lên một ly rượu ngon nói: "Thiếu nữ trên đời này ai cũng mong được người chú ý, chẳng lẽ người thật sự không động tâm? Năm đó trong trận chiến Ma tộc, người bị thương đã động dục niệm, tại sao phải cố chấp khổ sở như vậy?"

Có người lập tức hùa vào nói: "Đúng vậy a,mấy vạn năm trôi qua, người cuối cùng cũng đắc đạo, khi nhập đạo quy thiên sẽ suy yếu, tội gì phải cố gắng chống đỡ?"

Chỉ thấy Vân tiên mặc bộ váy vô cùng mỏng, ngực sữa eo nhỏ không che lấp, bàn tay chụp lên thân thể hắn, dâng cặp môi đỏ lên.

Đôi mắt gợi sóng thu vừa e sợ vừa chờ mong, còn có mấy phần tư thái bất chấp: "Nghe đồn mấy năm nay cơ thể người đã không còn khỏe, đó là nghẹn tới tổn thương thân thể, nếu Thiên Tôn không chê..."

"Không cần."

Chặn lại bàn tay nàng, con mắt Thiên Tôn vẫn lãnh đạm như trước: "Cáo từ."

Nói xong một cơn gió mát đi qua, Thiên Tôn biến mất không còn dấu vết.

Không lưu luyến Vân tiên đã bật khóc.

"Ta đã sớm nói Thiên Tôn không gần nữ sắc, ngươi xem, lại thất bại rồi!" Mấy tiên nữ chạy lên vây lấy nàng an ủi, nhưng Vân tiên không cam lòng cắn răng nói: "Nhưng tai mắt của ta rõ ràng báo lại, nghe được âm thanh lạ ở Kim Ti Uyển, rõ ràng là... Rõ ràng la..."

"Ôi, tỷ tỷ tốt của ta. Kim Ti Uyển làm gì có cái gì! Trừ sau trận chiến năm đó, Thiên Tôn mang về một cành đào tả tơi, cùng lắm chút cát và cát, sao Thiên Tôn có thể làm chuyện đó? Ngươi cũng biết, Thiên Tôn khổ sở tu luyện, cho tới bây giờ không ai có thể bước vào lòng người!"

Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nhưng âm thanh đó là thật!" Vân tiên bụm gương mặt đỏ bừng nói: "Mấy hôm trước ta đi nghe lén, cách xa cũng cảm nhận được Thiên Tôn động tình! Nếu có thể cùng Thiên Tôn ân ái, ta có thể sớm ngày đắc đạo..."

Chúng tiên ngay thẳng lắc đầu, "Mấy vạn năm rồi cũng không có động tĩnh. Chờ Thiên Tôn, không thể nào!"

Nói là nói như vậy, nhưng đêm tới khi sương mù sà xuống, bên ngoài Kim Ti Uyển xuất hiện những mười mấy bóng người.

Thiên Tôn lạnh mặt tạo kết giới, trong lúc nhất thời khắp nơi rên la, từng vị tiên bị thiên lôi đánh chạy tán loạn.

Sàn sạt...

Từng cánh đào rơi xuống nhưng kỳ lạ là không có gió.

"Cười vui lắm sao?" Thiên Tôn quay đầu lại, thò tay níu một đoạn cành đào, "Đi ra."

Cây đào cười tới rung bần bật nhưng vẫn không động tĩnh, nụ hoa cũng không mở ra, chỉ yên lặng đứng một chỗ.

Nghiễm nhiên là một loại bộ dạng thuận theo.

"Đi ra, tuy rằng ngươi là yêu, nhưng ta sẽ không hại ngươi."

Hắn thò tay sờ nụ hoa, trong nhất thời, những bông hoa nở rộ thu cánh lại. Thiên Tôn thở dài: "Ngươi sợ ta sao?"

Cây đào bất động.

"Đừng sợ."

Thiên Tôn thò tay vuốt cành đào, cây đào rốt cuộc cũng có động tĩnh, nhưng là cánh hoa rơi đấy đất, chỉ còn lại cành cây trần trụi.

Mắt thấy nhánh cây cũng có xu thế rơi xuống, hắn vội giơ tay lên cao, tỏ ý sẽ không đụng chạm nữa.

Đợi tới khi mặt trăng lên cao, hắn mới múc một thùng nước suối tới tưới nước cho cây hoa đào. Thật sự có chút khó coi, hắn lại cắt một ngón tay, nhỏ xuống hai giọt máu.

Bầu trời đêm lập tức tràn ra một mảng màu hồng phấn.

"Đi ngủ sớm một chút đi."

Hắn vỗ tay lên thân cây, nhỏ giọng nói: "Tối nay không cho ngươi nghịch ngợm nữa."

Cách gốc cây đào không xa, có một phòng nhỏ yên tĩnh, một giường lớn một bàn lớn, Thiên Tôn sau khi bước vào thì khóa kín cửa. Trong phòng trống trải, chăn đệm cũng không có, so với Thiên giới như vậy là quá mức kham khổ.

Hắn nằm xuống nhắm mắt lại, dục niệm hắn cố gắng ruồng bỏ lại bò vào trong tâm trí.

Gốc cây đào kia sợ hắn, cũng không phải bởi vì thân phận hắn, cũng không phải bởi vì truyền thuyết về hắn. Hắn biết rõ, năm đó ở bờ sông cạn nước đó, mặc dù nàng chỉ là một gốc đào, chưa tính là yêu, nửa tỉnh nửa mê cũng tận mắt nhìn thấy tình cảnh làm người ta sợ hãi lúc đó.

Toán quân ma giới hắn tiêu diệt không chừa một ai, bầu trời nhuộm màu máu, hài cốt chồng chất so với núi còn cao hơn.

Người Ma giới bất luận nam nữ già trẻ cũng không tránh được lưỡi kiếm của hắn, chim bay cá nhảy hắn cũng không bỏ sót, lá gan khiêu chiến Thiên giới của Ma tộc từ đó tan thành tro bụi.

Tu tiên sợ tâm ma, lúc đó ngàn vạn lời nguyền rủa văng vẳng bên tai hắn, hắn thật sự giết người đến đỏ mắt rồi. Mấy vạn năm chờ đợi không có một tin tức, nghĩ tới chuyện không cách nào nhập đạo quy thiên (hòa mình với trời đất), chẳng bằng dùng chút ít tu vi còn lại lưu lại công lao thành tựu.

Cũng chính là lúc tâm huyết cuối cùng sắp lụi, hắn nhìn thấy một cây đào.

Run rẩy đứng im lặng ở đó, nhuộm máu từ mũi kiếm của hắn, dần dần héo rũ chết đi.

Nếu nói là trời xanh có đức hiếu sinh, cũng chính lúc đó lòng hắn đột nhiên thanh tỉnh trong một cái chớp mắt.

Hắn biết rõ đó là vật của Ma giới, ngàn vạn lần không được đụng vào, nhưng hắn lại bẻ một cành còn sống giấu vào ngực, mang về Thiên giới gieo trồng.

Mấy vạn năm qua hắn nhốt cành đào ngày đó trong Kim Ti Uyển, chờ đợi tới lúc dục niệm sôi trào, một mình sống qua ngày.

Nhưng mấy vạn năm này ngày càng hắn càng khó gần nữ sắc.

Có lẽ Vân tiên nói không sai, thay vì hắn đau khổ giữ sạch thanh danh, chẳng bằng càn rỡ chơi đùa lấy vui vẻ. Trải qua thời gian dài tu luyện, liệu có bao nhiêu tiên nhân thật sự không nhiễm một hạt bụi nào?

Ma tộc phóng túng, sở trường là mê hoặc, trận chiến năm đó những âm thanh hỉ nộ ái ố đau khổ si giận nơi nào cũng có, vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng vô cùng thô tục.

Trời sắp sáng, toàn thân hắn ướt đẫm, lửa nóng làm hắn muốn nổ tung, hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thuận theo bản năng, trước mắt ngập tràn sương mù, nếu như hắn có thể nhìn mắt mình, hắn là có thể thấy đôi mắt đã nhuộm một màu đỏ tươi khao khát.

Hai tay chậm rãi chụp lên nam căn thẳng đứng, xoa nắn bên ngoài vài cái, chật vật bắn ra dịch thể trắng đục.

Thế nhân gọi chuyện này là thủ dâm.

Hắn vô luận thế nào cũng không ngờ được, bản thân không thể không làm chuyện này.

Hắn không thể rũ bỏ hoàn toàn tâm ma.

"A...!"

Trong thoáng chốc, nam căn bị cầm lấy. Một bàn tay vừa bé nhỏ vừa mềm mại, còn có mùi hương mê người. Hắn muốn mở to mắt, chỉ thấy một mảnh huyết sắc mông lung, một thân ảnh nho nhỏ, giống như khối ngọc trắng nõn ở trước mặt hắn.

Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt nam căn hắn, lực đạo không nhẹ không nặng, hắn giống như đang được uống rượu độc giải khát. Dục hỏa ngày càng tăng theo bàn tay của nàng, nóng bỏng tràn ra, hắn không kiên nhẫn nữa, nắm lấy vòng eo nàng.

Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dường như nam căn của hắn chạm vào một gương mặt, sau đó là bờ môi mềm mại, lưỡi đinh hương liếm láp chất lỏng tràn ra.

Trong não như có tiếng sấm sét vang dội, vui sướng qua đi, dục vọng càng thêm cháy bỏng.

Hàm răng chạm vào nam căn làm hắn hơi đau, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm những thứ nãy, duỗi bàn tay đè chặt cái đầu nhỏ kia, ép nàng dùng sức.

"Ô ô!"

Tiếng thống khổ vang lên, lại giống như lời mời mọc, hắn cảm thấy dưới thân càng ngày càng nóng, ẩm ướt chặt chẽ, trơn mượt ngậm nam căn, cái lưỡi không an phận trượt lên trượt xuống tạo ra khoái cảm cực hạn cho hắn.

Không gì có thể so sánh với khoảnh khắc thoải mái lúc này.

Thiên Tôn lần đầu nếm thử tình dục nghĩ như vậy đấy, thân thể cũng nhanh hơn một bước, nữ hài bé nhỏ dưới thân chưa kịp nuốt tinh dịch xuống đã bị hắn đè xuống dưới giường.

Mờ mịt trước mắt tản đi, có thể nhìn rõ hai chân trắng nõn, vừa mịn vừa thẳng, so với cành đào non còn động lòng người hơn.

Giữa hai chân có một khe hẹp hồng nhạt, hắn vốn muốn thò tay sờ nhưng dục vọng lại sai khiến thẳng lưng tiến vào. Màu đỏ tươi lộ ra, dịch thủy dính vào quy đầu, trong chốc lát nơi giao hợp phát ra âm thanh lép nhép.

Tại sao có thể nhiều nước như vậy? Dường như là nước chảy ra từ lỗ nhỏ của nàng.

"Thả ta ra..."

Nàng nức nở nghẹn ngào, thê thảm làm đau lòng người, nhưng lại làm hắn cười một tiếng. Giọng khàn khàn của hắn vang lên, bộ dạng thân mật với nàng: "Không."

Có gì đó bị hắn xuyên qua, hắn thậm chí nghe được âm thanh phía dưới căng ra khi bị cắm vào, xỏ xuyên qua.

Một màu đỏ tươi xuất hiện, dính trên nam căn hắn, nương theo tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng chảy ra ngoài.

Đồng thời là tiếng hắn cắn chặt răng.

hoa huy*t dưới thân quá nhỏ, mỗi một tấc là cực lạc cũng là tra tấn, nam căn thô to bật mở từng nếp thịt, thuận theo d*m thủy và máu mà vào sâu bên trong dò xét, không cho phép cự tuyệt mà đi vào bên trong, mãi cho tới nơi không thể sâu hơn được nửa.

Tiếng nức nở nghẹn ngào đứt quãng, còn có tiếng rên rỉ mập mờ sung sướng, càng làm cho hắn sung sướng.

Rốt cuộc hắn cũng khôi phục thần trí, nhìn hoa huy*t bị căng ra nuốt côn th*t đáng sợ của hắn, máu chảy ra ngoài hòa với bọt mép, còn có tinh dịch hắn bắn vào.

Lật nữ hài lại, vốn là muốn trấn an nàng nhưng tay lại sờ tới vùng bụng dưới bằng phẳng của nằng, da thịt non mềm làm hắn mê luyến.

Nhất là lúc này đang nhô lên vì bị côn th*t của hắn cắm vào, cách làn da thịt mỏng mà miêu tả hình dạng của hắn.

"Ngoan, đừng khóc."

Hôn nước mắt nàng, sau đó tiến vào trong miệng nàng liếm mút, nuốt xuống nước bọt ngọt như mật. Hai tay vuốt ve hai cái bánh bao nhỏ trước ngực nàng, nhũ hoa như nụ hoa chưa nở rộ, bị hắn se se xoa nắn, cuối cùng đứng thẳng.

"Không muốn. Bụng trứng..." Nàng bật ra tiếng khóc yếu ớt, mềm mại cầu xin hắn: "Đừng bắn vào, đừng... Đừng như vậy... Nghiêu Huyền..."

Thanh âm dâm mỹ vang lên khắp phòng, tiếng ra vào mãnh liệt làm cho tinh thần hắn thỏa mãn vui sướng.

Hóa ra tình dục là chuyện thoải mái như vậy.

"Gọi tên ta."

Hắn nâng eo nàng, hai tay nắm chặt bắp chân nàng, nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp kia, thúc mạch một cái: "Mau gọi tên ta."

"Ô ô ô... Nghiêu Huyền... Tần Nghiêu Huyền..."

Bởi vì cao trào mà thanh âm nàng đứt quãng, cả hai không rõ là ai mất khống chế hơn.

Giữa trưa hôm sau Tần Nghiêu Huyền mới mở mắt ra, trên giường đầy nước đọng, còn có vệt máu đỏ tươi. So với cánh đào đua nhau nở rộ còn động lòng người hơn.

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu hắn đau như muốn nứt ra, hăn chỉ nhớ lờ mờ tư vị nhục dục mất hồn, còn có, vô cùng thỏa mãn vui sướng.

Dục niệm là thứ tối kỵ.

Vốn cho là một giấc mộng xuân, lúc hắn đẩy cửa ra, thấy dưới gốc đào một nữ hài quần áo rách rưới mỏng manh, trên da thịt tràn đầy dấu đỏ.

Tim Tần Nghiêu Huyền đập chậm một nhịp, không nghĩ ngợi bước tới.

Trông thấy nàng ôm đầu gối, gương mặt xinh đẹp non nớt lại tràn ngập vệt nước mắt làm cho người ta đau lòng.

Hắn sờ mặt nàng, quả nhiên nàng run rẩy mở to mắt, đôi mắt trong sáng ủy khuất trừng hắn.

"Không sợ ta sao?" Hắn nở nụ cười yếu ớt, ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng.

Đào hoa tinh sao có thể khả ái như vậy.

Nàng cắn môi, tiếng nói còn mang theo sự non nớt: "Đồ bại hoại, ta không trở về được! Ngươi mau nhanh nghĩ cách cho ta đi, hu hu hu."

***

Đây là phiên ngoại cuối cùng rồi. Quý trọng đi. Meow.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.