Tố Dung đáp lời của Cẩn Đề lại:
- Cẩn công công ông nói vậy thì chẳng khác nào nói Hoàng hậu nương nương cố ý vu oan cho ả nô tỳ thấp kém này. Công công muốn có nhân chứng thì nô tỳ chính là nhân chứng đây.
- Chính mắt nô tỳ nhìn thấy ả ta đứng bên ngoài cửa tay cầm thố canh lớn tay kia bỏ một ít lá Dương Hạt này rồi lén lút mang vào cho Minh thượng dùng.
Nguyệt Y lúc này ngỡ ngàng nàng ta lên tiếng:
- Tố… Tố cô cô canh… Canh này chẳng phải cô cô bảo Nguyệt Y mang vào cho Minh thượng hay sao? Cô cô còn nói là canh do Hoàng hậu nương nương dặn Ngự thiện phòng hầm rất lâu để cho Minh thượng dùng mà.
Tố Dung bị hỏi ngược lại ả ta phản bác mạnh lại:
- Nô tỳ dối trá, ngươi dám đỗ thừa cho ta đưa canh cho ngươi còn dám vu khống cho thanh danh của Hoàng hậu nương nương nữa.
- Ta hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương từ sáng giờ cùng nương nương mang tượng Phật đến tặng cho Thái hậu, làm sao có ở Ngự thiện phòng mà dặn dò nhà bếp nấu canh. Cũng may lúc quay trở về Ngự Phòng thì thấy ngươi lén lút tay bỏ tay cầm đi vào Thư phòng làm Hoàng hậu sinh nghi nên mới đuổi theo kịp thời ngăn cản chén canh đó.
- Ngươi sợ tội quá nên nói bừa bãi như thế thật đúng là một nữ nhân xảo quyệt.
Tới lúc này thì Tố Dung chối hết mọi chuyện đẩy hết tội “tử” lên người của Bạch Nguyệt Y, đúng là một cái bẫy hoàn hảo tinh tế bày ra sẵn với ý đồ muốn dồn nữ nhân xấu xí kia vào con đường tử. Nhưng Hoàng hậu là quá nóng lòng rồi.
Hoàng hậu thấy Nguyệt Y im lặng không phản bác được lý lẽ của Tố Dung thì nói thêm vào:
- Có phải vì Minh thượng ép ngươi và Mạc đại nhân hủy hôn nên ngươi mới sinh hận muốn hạ độc giết người không?
Hoàng hậu thông minh hơn người, nhìn ra được cơn ghen tức của bậc đế vương nên cố tình hướng chuyện này về phía tư thù tình ái chủ yếu để đánh đòn tâm lý kích động cơn ghen thiếu lý trí của Hiên Đế. Để bậc quân vương cảm thấy mình bị phản bội thì sẽ nhanh tay ban chết cho cái gai trước mắt này.
Nguyệt Y nghe nói đến Mạc Chu thì liền phân trần:
- Không phải không phải, Mạc đại nhân không có liên quan đến chuyện này xin Hoàng hậu nương nương minh xét.
Tố Dung nãy giờ cũng chỉ chờ Nguyệt Y lên tiếng là nói ra ngay:
- Không liên quan sao? Theo ta thấy độc dược này chính là Mạc đại nhân đã đưa cho ngươi vào mấy hôm trước, trước cửa Hạ môn, có cấm quân làm chứng nhìn thấy ngươi và Mạc đại nhân gặp nhau còn tay nắm tay, nghiêng đầu dùng bánh cùng nhau.
Hiên Đế nghe đến lúc này thì đôi mắt sắt lại nhìn Nguyệt Y nói:
- Nàng và hắn gặp nhau sao?
Nguyệt Y vội giải thích:
- Không không phải như người nghĩ đâu Mạc đại nhân…
Tố Dung không cho Nguyệt Y giải thích rõ liền chen lời nói:
- Bẩm Minh thượng đêm đó xém một chút nữa là Mạc đại nhân đã đánh nhau với thị vệ để đưa bằng được ả ta rời Cung. Lúc ấy Tương Kỳ tướng quân cùng cấm quân đi đến nên kế hoạch trốn chạy của ả ta mới bị thất bại.
Hiên Đế càng nghe nói càng tức giận hơn giọng trầm xuống nói:
- Nàng đêm đó bị thương chưa tỉnh lại thì ra là gạt ta, thật chất là nàng đã tỉnh lại rồi. Nàng và Hoàng tỷ cấu kết với nhau hay lắm, còn lén lút ra gặp tên khốn đó. Nàng muốn theo hắn cao bay xa chạy sao?
Nguyệt Y sợ hãi khi nhìn thấy gương mặt lạnh đi của Hiên Đế rõ ràng là những người này châm dầu vào lửa, nàng ta vốn không thể nói được lời nào, chỉ biết rưng rưng rơi nước mắt. Nhưng nghĩ kỹ lại có lẽ để Hiên Đế hiểu lầm như thế biết đâu ngài ấy sẽ nhẹ lòng với Nguyệt Y hơn. Dù sao Mạc chu cũng đã rời khỏi kinh thành bình an rồi, có mượn ngài ấy làm bình phong thì Hiên Đế cũng không thể ban “tử tội” cho Mạc chu được.
- Minh Thượng…
- Nguyệt Y… Nguyệt Y lúc đó cũng từng nghĩ sẽ theo Mạc đại nhân…
Mấy lời nghẹn ngào đứt quãng của Nguyệt Y làm trái tim Hiên Đế thắt lại, cuối cùng ngài ấy hiểu rõ rồi, Bạch Nguyệt Y thật sự đã cạn tình với ngài ấy, nữ nhân này đã hướng về người khác. Ngài ấy mất thê tử thật rồi.
- Nàng hận ta như thế sao Bạch Nguyệt Y. Nàng thật sự muốn giết chết ta để cao bay xa chạy cùng tên Mạc Chu đó sao?
Nguyệt Y đến lúc này cũng không muốn giải thích nữa, Hiên Đế nghĩ thì cứ nghĩ như vậy, có ban chết cho nàng ta cũng là tốt hơn là đến lúc phát độc mà chết.
Thấy Nguyệt Y không hồi đáp, không giải thích Hiên Đế càng buồn bã hụt hẫng hơn. Ba cái suy nghĩ đoán già đoán non cuối cùng cũng có đáp án rồi.
Hiên Đế nhìn Nguyệt Y ánh mắt buồn bã giọng trầm xuống nói:
- Bạch Nguyệt Y ơi Bạch Nguyệt Y cả đời này nàng chỉ biết dối gạt ta thôi sao?
- Được được… Ta cho nàng toại nguyện.
Vừa nói Hiên Đế vừa quay sang đưa tay lấy ngay thố canh lớn, uống một hơi hết luôn số nước canh còn lại. Hoàng hậu và Nguyệt Y giật mình, cả Cẩn Đề và Tố Dung cũng hoảng hốt, ai cũng biết trong canh có độc vậy mà Hiên Đế lại uống ngay không suy không nghĩ.
Nguyệt Y vội chạy đến đưa tay hất ngay thố canh ra khỏi Hiên Đế cản ngài ấy lại