Sự thật chứng minh, trực giác của nữ nhân cũng không tệ lắm. Hồng Tú quả nhiên trời sinh tính tình thẳng thắn, mặc dù hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài nhỏ xinh động lòng người của nàng, lại càng làm cho người ta yêu thích. Ngay cả Mạc Phỉ cũng đối với nàng hảo cảm mười phần, nên cũng khó trách Vương Bá cùng Trương nói xằng đồng thời ái mộ nàng.
Đều nói người cởi mở làm việc sẽ không già mồm cãi láo, sau khi nghe xong ý của Mạc Phỉ, Hồng Tú không nói hai lời liền đồng ý, còn rất thích thú với ý nghĩ rốt cục có thêm một trở thủ tới giúp một tay. Bởi vì Mạc Phỉ vừa mới đến, cũng là lần đầu tiên chính thức nói chuyện cùng Hồng Tú, làm lễ ra mắt, Hồng Tú liền chuẩn bị một bàn thức ăn ngon miễn phí tặng cho nàng. Thậm chí còn đặc biệt giúp nàng mang đi.
Lúc này, Mạc Phỉ hoàn toàn đắm chìm trong tình bạn hạnh phúc, đã gần như quên mất sự tồn tại của Đường Lăng, ngay cả chuyện tỷ thí ngày mai cũng quên không còn một mống, dĩ nhiên là không thể kịp thời thương nghị với Tiêu Duyệt.
Vì vậy trong tình huống sáng hôm sau nàng vừa bò dậy, thấy Tiêu Duyệt đắp kín quần áo ngủ ở ghế, bên ngoài liền có trận gào thiết tựa như giết heo, quấy nhiễu nàng phải vội vàng ra khỏi phòng mở cửa.
Trước mắt một mảng tối đen, nguyên lai là một thân ảnh cao lớn béo tốt che đi ánh sáng, Mạc Phỉ định thần nhìn lại, chính là Tiểu Bảo hai ngày gần đây không thấy. Giờ phút này, hắn nước mắt nước mũi chen chúc cùng một chỗ, một tay cầm đại đao, một tay kia còn ôm con chó vàng, cũng không để ý mọi việc dựa vào trên người Mạc Phỉ.
Cả kinh nàng liền lùi mấy bước, hơi giận: “Chớ đem đao kiếm hướng loạn về phía người... Trước tiên, vẫn là bỏ đao xuống rồi hãy nói.”
Tiểu Bảo rất nghe lời đem đao bỏ xuống, vội la lên: “Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tỷ tỷ, tỷ, đại đại đại đại ca, đại đại đại đại ca, hắn...”
“Hắn làm sao rồi, chết a?”
Tiểu Bảo lắc đầu, khóc hung hơn: “Đại đại đại đại ca, đại đại đại đại ca, đại đại đại đại ca...”
Mạc Phỉ nghe được cũng ngáp rồi, Tiểu Bảo muốn tìm nàng, nhất định là có chuyện gì gấp, nhưng Đại Bảo bỉ ổi đó cùng nàng không có quan hệ. Cho nên nàng cũng lười nghe tiếp, phất tay một cái ý bảo hắn nhanh đi về, xoay người liền chuẩn bị vào nhà.
Vừa mới quay đầu lại, bên trong cửa lại xuất hiện một đạo thân ảnh, rõ ràng là Tiêu mẫu bị tiếng vang này làm kinh động. Mạc Phỉ an phận, sau khi quy củ kêu một tiếng “mẹ”, phát hiện nàng hoàn toàn không có phản ứng, chỉ trực tiếp nhìn chằm chằm con chó vàng Tiểu Bảo ôm ngoài cửa, đột nhiên nhiệt lệ dâng trào: “Hoàng nhi, Hoàng nhi, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy, làm mẹ muốn hỏng mất.”
Mạc Phỉ đổ mồ hôi, người không biết còn tưởng rằng nàng gọi chính là “Hoàng nhi” (cách thái hậu gọi hoàng đế), nếu bị người có tâm truyền đến tai lão tử Hoàng Đế, có thể hay không rơi vào kết cục tịch thu tài sản giết chết cả nhà?
Nàng lắc đầu một cái, vội vàng ngăn lại suy nghĩ miên man này, nhìn ra Tiêu mẫu nuôi con chó này hẳn là không ít thời gian cũng không chuyện này, nàng còn lung tung lo lắng cái gì. Nhưng trải qua chuyện này, nàng bắt đầu hiểu, cái gì gọi là có con thì phải có mẹ của hắn. Quả thật không sai. Tiêu Duyệt là cái dạng gì, Tiêu mẫu cũng chính là cái dạng đó. Dĩ nhiên, thái độ ban đầu của Vương Bá có thể nói rõ, trước đây Tiêu Duyệt rất bình thường.
“Mẹ, ngài không phải là thời điểm lạc đường trong sơn trang ngay cả con chó cũng đánh mất đi.”
Tiêu mẫu sợ hãi gật đầu, nhìn bộ dáng xem ra là không dám động thủ.
Mạc Phỉ càng đổ mồ hôi, hậu tri hậu giác chậm chạp mơ hồ như vậy, quả thực cùng mẹ ruột nàng một dạng.
Nàng vội vàng xoay mặt đưa tay với Tiểu Bảo: “Đem con chó kia tới đây.”
Đáng tiếc cho dù biết điều như Tiểu Bảo, cũng vẫn là đối với thịt để ăn không muốn buông tay. Hắn liều mạng lắc đầu, đem Hùng Hoàng vốn đã nửa sống nửa chết gắt gao ôm vào trong ngực: “Cái cái này là Tiểu Tiểu Bảo cùng đại đại đại đại ca phát hiện ra.”
Mạc Phỉ thở dài: “Ngươi đem chó để xuống, ta liền đi đến chỗ đại ca ngươi kia.” Dù sao ban ngày cũng không có thể làm gì nàng.
Tiểu Bảo vừa nghe, quả thật ngoan ngoãn đem chó để xuống, sụt sịt mũi lôi kéo nàng đi.
Trời trong xanh, cảnh xuân vô hạn. Gió mát lướt nhẹ qua mặt, xa xa, đồng ruộng lá xanh khẽ lay động. Vốn là một quang cảnh thật tốt, hôm nay giữa lối đi nhỏ lại có một nam một nữ hỗn loạn đuổi giết nhau. Hai bên còn lại là những nông gia trong sơn, tất cả mọi người đều bỏ xuống công việc của mình, túm năm tụm ba thành một đoàn, không dám sát lại gần cũng không bỏ đi xa, tất cả đều cẩn thận thấp giọng thảo luận.
Thanh âm nữ nhân rống giận thỉnh thoảng truyền đến.
“Mau buông tay cho bổn tiểu thư.”
“Có nghe không, lỗ tai ngươi cũng là lỗ tai heo hay sao?”
“Ngươi rốt cuộc có buông ra không??!”
Đoán chừng bị cuốn lấy thực sự không chịu nổi, không lâu liền ra lệnh với một người đứng trong đoàn người: “Diệp Cẩn, cắt tai hắn xuống cho ta, ném cho chó ăn!”
Nghe thấy nam tử kia lên tiếng, tựa như thật muốn động thủ, Tiểu Bảo trống ngực đập thình thịch, một bước vọt tới lảo đảo té quỵ xuống đất, gắt gao ôm chặc bắp đùi Đường Lăng không thả Đại Bảo khóc: “Không không không cần bắt nạt khi dễ đại đại đại đại ca.” Sau đó hướng trong đám người mãnh liệt kêu: “Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tỷ tỷ, mau, mau tới, mau tới cứu cứu cứu đại đại đại đại ca.”
Mạc Phỉ im lặng, nhìn tình huống Tiểu Bảo còn có chút khả năng hơn so với nàng, ít nhất còn có thực lực vọt tới trong đám người. Hơn nữa gọi nàng cùng đại oan gia chạm mặt, dường như sẽ không cứu được người, ngược lại còn khiến cho độ nguy hiểm gia tăng mãnh liệt hơn.
“Thì ra lại là ngươi, xú nha đầu.” Đường Lăng đã phát hiện ra nàng, lạnh lùng nói, “Hắn không phải người ngươi phái tới chứ, giống loại người đêm tân hôn bỏ chạy như ngươi, tiếp tục làm ra chuyện lả lơi ong bướm cũng không có gì lạ!”
Bị người ta nói vài lời cũng sẽ không chết, Mạc Phỉ chẳng muốn phải tức giận. Hơn nữa, nàng cũng không phải là Mạc Như, nên cũng không bị những lời của Đường Lăng chọc giận, chuyển mắt thấy trên đất một cái tai đầm đìa máu, đại khái tình huống nàng mới vừa mới từ trong đám người Bát Quái biết được.
Thì ra là hôm qua, Đại Bảo cùng Tiểu Bảo ngẫu nhiên tìm được một chó vàng, bởi vì mới đến sơn trang nên cũng không biết là Hùng Hoàng lão phu nhân nuôi. Sáng sớm nay, vốn muốn đem thịt Hùng Hoàng, không nghĩ tới Đường Lăng trùng hợp đi qua, bị Đại Bảo háo sắc nhìn trúng, ngay tức khắc cản đường đi của người ta, còn liều chết ôm lấy bắp đùi người ta dùng giọng khóc lóc thảm thiết nói: “Lão Tử đời này cũng chỉ muốn ngươi.”
Nghĩ đến đừng nói là nữ nhân xấu tính như Đường Lăng, coi như là nữ nhân ôn nhu hiền thục cũng tuyệt không chịu được. Mạc Phỉ có thể hiểu, bất quá Đường Lăng này động một chút là muốn cắt tai người, tật xấu cũng có chút quá mức: “Ngươi cũng cắt một tai của hắn rồi, cũng có thể bớt giận, cái tai còn lại liền miễn đi. Dầu gì cũng là cảm thấy ngươi xinh đẹp mới liều chết quấn ngươi, qua mấy năm nữa ngươi trở thành bà lão, muốn người khác quấn lấy cũng không còn cơ hội.”
Đường Lăng vốn đã tức giận, nghe nàng không chút để ý nói ra những lời như vậy càng thêm không vui: “Bổn tiểu thư muốn cắt người nào liền cắt, nếu ngươi nhìn không được, bổn tiểu thư liền bảo người tới cắt tai ngươi!”
Lời nói hung ác mà lại cay độc, dọa cho tất cả mọi người đến xem náo nhiệt sợ đến không dám lên tiếng.
Mạc Phỉ ngược lại kỳ quái, thật ra thì thực lực của Diệp Cẩn nàng cũng không rõ, nhưng có lẽ không cũng không phải cao thủ gì gì đó. Sử dụng đao ngốc như thế, ngay cả người không có võ công cũng có thể đối phó được, đừng nói là đã làm sơn tặc thổ phỉ như những người này, thật không biết rốt cuộc bọn họ sợ cái gì. Trại cải tạo này thực có tác dụng cải tạo nam nhi sao?
Mạc Phỉ không tự chủ liền ngước mắt nhìn Diệp Cẩn ở cách xa mấy bước, nhưng thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, một mực cung kính cầm đại đao, nghiễm nhiên có cảm giác giống một cao thủ chí thượng, không khỏi nghĩ, cao thủ chân chính là bắt đầu từ việc dọa người.
Nhưng lời đêm qua hắn nói là có ý gì? Mạc Phỉ không thể giáp mặt xác nhận, đành phải chuyển sang Đường Lăng: “Ngươi hôm nay tới tìm ta, cũng không chỉ là vì cắt tai.”
Đường Lăng nhướng mày, mặt mũi mặc dù xinh đẹp nhưng càng thêm hung sát. Nàng dồn hết sức lực vào chân, đạp mấy cái lên trán Đại Bảo, cuối cùng Đại Bảo bị đau sớm bất tỉnh được Tiểu Bảo mang đi.
Đường Lăng lúc này mới cười nói: “Cùng bổn tiểu thư so, ngươi cũng đừng hối hận, thua sẽ phải nhận hưu thư của Tiêu Duyệt ca ca.”
“Nói nhảm thật nhiều, tự nói những lời làm mình hài lòng.”
“Ngươi –”
“Đừng lãng phí thời gian, đến tột cùng so cái gì.”
Đường Lăng hừ nhẹ: “So xem ai thích hợp làm thê tử của Tiêu Duyệt ca ca.”
Mạc Phỉ có chút nhàm chán ngước mắt nhìn nàng: “Trọng điểm. Không phải là so chuyện giường chiếu chứ?”
Nàng vừa nói dứt lời, không chỉ có mặt Đường Lăng nhất thời đỏ lên mà mặt mọi người nghe náo nhiệt thêm đỏ lên, lại bắt đầu ở phía dưới nhỏ giọng nghị luận.
Ngón tay Đường Lăng chỉ vào nàng, tức giận: “Ngươi là xú nữ nhân không biết xấu hổ!”
“A, vậy là không so nữa sao?” Mạc Phỉ nhàn nhạt nói, nàng chính là đang chờ thắng để nhận phần thưởng của biến thái thần tiên.
Đường Lăng càng thêm tức giận: “So, dĩ nhiên phải so. Bổn tiểu thư nhất định phải cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Đường Lăng nói cuộc so tài này, đơn giản là không tách rời nội dung xem ai thích hợp làm thê tử của Tiêu Duyệt hơn. Bởi vì là việc quan trọng, cho nên những người còn lại không thể làm bộ không liên quan, không ngó ngàng. Ngược lại còn bầu ra ban giám khảo là tổ ba người quyền uy lớn nhất trong sơn trang: Vương Bá, Hồng Tú và Trương nói xằng.
Ai cũng biết quan hệ ba người bọn họ, mặc dù lén lút nghị luận qua không ít, nhưng càng thêm bội phục tình nghĩa huynh đệ giữa Vương Bá cùng Trương nói xằng.
Mạc Phỉ cũng tương đối cảm khái với sắc tố biến hóa trong cơ thể Vương Bá, thật có thể so với tắc kè hoa — hôm qua vừa thấy, hai bên tóc mai là màu trắng, hôm nay vừa thấy, đã khôi phục thành toàn màu đen. Bất quá là một mình cùng Hồng Tú đi mua hàng hóa, có thể đưa tới biến hóa khổng lồ như thế. Cái gì gọi là kỳ tích tình yêu, đoán chừng hoàn toàn có thế a.
Cảm khái thuộc về cảm khái, tranh tài vẫn là phải tiến hành. Bởi vì sáng sớm liền đáp ứng chiến thư, cho nên không sai biệt lắm là giờ Tỵ bắt đầu. Địa điểm cũng được chọn là nơi Hồng Tú quản sự — phòng bếp.
Không cần chờ nàng nói cũng biết, thi đầu tiên chính là tài nấu nướng. Có câu nói, muốn nắm giữ tâm trước tiên phải nắm giữ dạ dày, người làm vợ đương nhiên phải nấu được món ngon.
Bởi vì ở hiện đại, mẹ Mạc Phỉ vô cùng hồ đồ, ngay cả nấu ăn cũng biến thành khét lẹt. Mạc Phỉ khi còn nhỏ đành phải ngậm ngùi ăn, dứt khoát thời điểm lớn hơn một chút phải tự nấu ăn. Nàng nấu cơm chiên trứng. Mặc dù không đến nỗi có tay nghề như đại sư nhưng món ăn này vừa có thể hợp dạ dày, vừa có thể hợp tâm.
Cho nên đối với hạng mục tranh tài này, nàng dĩ nhiên là lòng tin gấp trăm lần, lúc này chọn mấy quả trứng, liền chuẩn bị xuống bếp. Bên kia Đường Lăng thấy nàng như thế, không khỏi có chút khẩn trương. Nàng quen với cuộc sống của đại tiểu thư, bình thường hầu hết là sai khiến người khác làm, sao có thể có cơ hội cùng tâm tình thái thịt thái rau?
Nhưng tranh tài là nàng nói, nàng không làm mới mất hết mặt mũi. Kết quả của nó chính là sai Diệp Cẩn đem tiền đi mua chuộc Hồng Tú. Đáng tiếc người ta trời sinh tính tình thẳng thắn, căn bản không làm việc này, lập tức liền loại nàng, phán định Mạc Phỉ thắng.
Đường Lăng biết mình không có bản lĩnh này, cũng không tiện nói tranh tài bất công, chỉ đành phải khẽ cắn răng lây tức giận sang Hồng Tú, lập tức tỏ vẻ muốn Diệp Cẩn đi cắt tai nàng. Kết quả chính là tai không những không thể cắt xuống, còn suýt nữa bị những lời nói ác độc của Trương nói xằng làm cho ức chết.
Mang theo tâm tình vô cùng bất mãn, tiến vào cửa thứ hai.
Cửa này là do Vương Bá ra đề, lần trước là nội dung “nam chủ bên ngoài, nữ chủ bên trong”, mà lần này lại còn phù hợp với công việc người hầu của hắn — vợ chồng đồng tâm, kỳ lực đồng tâm.
Ai nói nữ tử không tài chính là đức, hắn Vương Bá thích nhất nữ tử có tài. Dĩ nhiên ý của hắn là nữ nhân một thân hảo võ nghệ.
Vì thế, Đường Lăng đắc ý hồi lâu. Nhị ca đã chết của nàng là một người mê võ nghệ. Mặc dù nàng từ nhỏ không thể nào chăm chỉ học giỏi, nhưng cũng do cách thức dạy dỗ ép buộc của nhị ca, nên cũng có chút thông hiểu. Đùa bỡn chút công phu mèo ba chân tuyệt đối không thành vấn đề.
Lập tức liền bày ra vài tư thế khoa chân múa tay, thấy người vây xem rào rào vỗ tay, dùng ánh mắt phải “thắng” để ủng hộ.
Đến phiên Mạc Phỉ thì đoàn người lại ngẩng đầu mà đợi, tất cả đều không tự kìm hãm được ngừng thở. Theo thế hệ trước tiết lộ, năm đó được lão trang chủ hết lòng dạy dỗ, võ công của Mạc Như rất không tệ. Đem so với Đường Lăng, đương nhiên đáng giá được mọi người mong đợi hơn. Cũng không biết, “Mạc Như” này không phải là Mạc Như kia. Bất quá ba người kia cũng không thèm để ý, đặc biệt là Tiêu Duyệt vừa mới được thông báo tới vẫn mỉm cười tràn đầy tự tin nhìn Mạc Phỉ.
Không chỉ có là như thế, còn muốn tự bản thân mình truyền đạt lòng tin kia đến cho đối phương. Mặc dù có chút tự cho là đúng, có chút tự mình đa tình, nhưng nhìn vào mắt Mạc Phỉ, vẫn là không tự chủ được cười lên.
Cảm giác được người khác tin tưởng này thật là tốt. Nàng nhận lấy kiếm Vương Bá đưa tới, càng có lòng tin hơn, tùy ý bày ra tư thế, không biết võ công không quan hệ, đầu tiên phải có tư thế để cho người khác lầm tưởng ngươi có, phát huy đầy đủ tinh thần cao thủ chí thượng giống như Diệp Cẩn. Sau đó, dứt khoát đứng bất động.
Trong giới võ hiệp không phải đều như vậy sao? Trong tỷ thí nội lực, cho dù đứng cũng có thể phân được thắng bại. Nàng chỉ cần làm theo khuôn mẫu là tốt rồi. Trong lúc này không thể có một ti sơ hở, nàng hết sức biểu hiện ra phong độ “cao thủ”.
Kỳ quái là, trừ Tiêu Duyệt và Trương nói xằng là người có “thâm niên trong nghề”, những người khác đều nhìn xem không nhúc nhích. Dĩ nhiên Mạc Phỉ hiểu rõ tình hình nhất. Những người này hoàn toàn tin tưởng võ công Mạc Như rất tốt, không chỉ nhìn không chớp mắt, còn một mặt cảm khái không uổng cuộc so tài này, cuối cùng thấy được tuyệt học võ công.
Đường Lăng thấy thế, không vui: “Cái này tính là gì, bất quá chỉ mà một thế đứng mà thôi.”
Nhưng phía dưới tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, thậm chí, trực tiếp vỗ tay bảo hay.
Đường Lăng tất nhiên siêu cấp bất mãn, dứt khoát chỉ vào Diệp Cẩn hô to: “Đi cắt tai nàng mang về đây cho ta, nếu như nàng thật là cao thủ, nhất định tránh được.”
Mọi người nghe thấy đều không lên tiếng, không phải vì sợ, mà vì càng thêm mong đợi.
Vương Bá vừa nghe, vội vã đỡ cho chủ: “Đường cô nương, mong ngài tự trọng!”
Đường Lăng nghếch đầu, vạn phần khinh thường: “Khẩu khí ngươi như vậy là sao, dám nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy?”
Tiêu Duyệt liền ngăn lại, Vương Bá đành nhịn xuống.
Trên thế giới này, trước mặt nhiều người như vậy còn dám lỗ mãng, sợ là ít lại càng ít, nhưng vừa vặn Đường Lăng chính là một trong những số ít đó. Tính tình nàng ngày một ngày hai mọi người bên trong trang đều đã hiểu rõ, có thể vì một chút chuyện nhỏ sẽ tùy tiện sai người cắt tai đối phương, ngay cả đứa trẻ cũng không bỏ qua. Nếu như có nửa phần bất mãn, hoặc là dám ra mặt chống đói hôm sau liền có thể bị vạ lây.
Tiêu Duyệt thiên vị nàng như thế, mỗi lần sau khi ngăn trở nàng thành công lại một mắt nhắm một mắt mở cho qua, cũng bởi vì di chúc của nhị ca Đường Lăng.
Nhận ủy thác của người ta, nhất lại là huynh đệ, hắn vì tình nghĩa này đối tốt với Đường Lăng. Chỉ sợ nàng chua ngoa không chịu nổi.
Nhưng Mạc Phỉ không quản nhiều quy củ như vậy, ngay lập tức giáp mặt thay Vương Bá giải vây: “Vương Bá đi theo chúng ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không giống như ngươi chỉ biết cậy mạnh mà không nói đạo lý, còn chủ động nói so xem ai thích hợp làm lão bà của Tiêu Duyệt hơn cái gì, thật là hồ nháo.”
Cũng không nhìn xem lông mày Đường lăng cơ hồ là dựng ngược lên, nàng lại đi thẳng tới trước mặt Vương Bá, đưa lên kiếm: “Hơn nữa càng hồ nháo hơn chính là ta lại hồ nháo cùng ngươi.”
“Xú nha đầu, bổn tiểu thư sớm nói qua, ngươi đừng có khinh người quá đáng. Ngươi đã không chịu nghe khuyên, đừng trách bổn tiểu thư lòng dạ độc ác!” Cặp mắt Đường Lăng trợn trừng hướng thẳng người Mạc Phỉ, đồng thời nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi vọt tới bên cạnh Diệp Cẩn, một phen đoạt lấy đại đao trong tay hắn, bổ tới người Mạc Phỉ.
Chuyện này tới quá đột ngột, tất cả mọi người không thể kịp thời phản ứng kịp. Thậm chí ngay cả Vương Bá và Hồng Tú đứng gần nhất đều không thể ngăn trở. Trái tim mọi người nhanh chống nhảy đến tận cổ họng, Tiêu Duyệt càng thêm khẩn trương không thôi, bất chấp lợi hại vọt tới.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe hai chữ “Tiểu Phỉ” buồn bã hô của Tiêu Duyệt, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, một hồi lâu sau mới dám cẩn thận mở mắt ra. Ai ngờ nhìn thấy bộ dạng Đường Lăng quẫn bách té ngã trên đất, hơn nữa nhìn Mạc Phỉ bên kia đang dính vào trên người Diệp Cẩn.
Tiếng nghị luận một cái nổ tung. Không chỉ có Đường Lăng, còn nói Mạc Như làm sao không biết thẹn thùng, lại dám công khai hồng hạnh xuất tường, dám cắm sừng lên đầu Tiêu Duyệt.
Đến lúc này, trong lòng Tiêu Duyệt không hề có chút tư vị nào. Mà cùng không có chút tự vị nào là Đường Lăng, hận ý kia càng sâu sơn, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phỉ cơ hồ đã đỏ như máu.