Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 57: Chương 57: Mượn Mộng Tố Tiền Sinh




"Tiểu hài tử, chuyện của người lớn,con vẫn là không nên tham dự vào, trở về viện của mình đi." Tống thị cuối cùng không đành lòng làm cho nữ nhi còn nhỏ như vậy, liền tiếp xúc với những chuyện này. Nhưng Tô Giáng Thần làm sao chịu nghe, nàng nói với Tống thị : "Nương, chuyện lớn như vậy , người không cùng nữ nhi thương lượng, vậy thì thương lượng với ai. Còn nữa, ba người thợ giầy đấu hơn một cái Gia Cát Lượng, chẳng lẽ trong phòng mấy người chúng ta, lại không thể hơn đấu nổi chỉ một Gia Cát Lượng sao?"

Tống thị vừa nghe, bật cười, khẽ điểm vào trán của nữ nhi nói: "Thật không biết xấu hổ." Nhìn lướt qua Tô Giáng Thần, nhìn về phía Ninh ma ma, Ninh ma ma hướng về phía Tống thị khe khẽ gật đầu, Tống thị lập tức cúi đầu nhìn nữ nhi nói: "Vậy con nói chuyện này nên xử trí như thế nào mới thỏa đáng?"

"Hương ma ma tuổi đã lớn, khó tránh khỏi hồ đồ . Nương, không bằng người làm người tốt tốt đến cùng, để a ma hảo hảo tĩnh dưỡng, tìm một thôn trang, cho bà ta ở nơi đó tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng vài năm là được rồi."

Tống thị cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nói: "Cha ngươi hắn muốn để Thường ma ma trở về."

Tô Giáng Thần cả kinh, Thường ma ma kia ỷ vào lão thái thái, không ít lần ép buộc Tống thị, phụ thân để cho ai trở về không tốt, cố tình lại là Thường ma ma? Lại cẩn thận suy nghĩ sâu thêm một tầng, Thường ma ma lúc trước nhưng là bị Tống thị đưa đến trong thôn trang , trên danh nghĩa là tĩnh dưỡng. Như vậy nếu như lại đưa thêm Hương ma ma đến thôn trang liền thập phần không ổn rồi . Lúc trước Thường ma ma là vì đắc tội Tống thị mới bị đưa đi , nếu như Thường ma ma trở về, Hương ma ma đến thôn trang, người trong phủ sẽ nghĩ rằng Tống thị đã mất đi sự quan tâm của Tô Duệ , địa vị của chính mình ở Tô phủ cũng liền tràn ngập nguy cơ.

Tô Giáng Thần rũ mắt xuống , nàng không muốn tính kế người khác, nhưng cũng không thể để mặc người ta tùy ý nắm nặn, tính kế. Đã có người nghĩ biện pháp để Thường ma ma trở về làm hai mẹ con các nàng ghê tởm , như vậy cũng đừng trách Tô Giáng Thần nàng không khách khí.

"Nương, chỉ một Thường ma ma, có thể tạo ra sóng gió gì, chỉ cần người tìm một cơ hội đưa đến trong viện nữ nhi , nữ nhi có là biện pháp làm cho bà ta không có thời gian suy nghĩ này nọ, về phần Hương ma ma, bây giờ xem ra, đưa đến thôn trang thật không thích hợp." Nhìn Tống thị , thấy nàng gắt gao nhìn chính mình, Tô Giáng Thần nhịn không được có chút khẩn trương, nương có thể hay không cho rằng chính mình là yêu nghiệt, còn nhỏ tuổi, tâm kế đã thâm sâu như vậy.

"Như thế nào không nói ?" Tống thị hỏi.

"Nương." Tô Giáng Thần đột nhiên òa khóc, gục ở trong lòng Tống thị , Tống thị sửng sốt, ôm lấy tiểu tiểu bóng dáng trước mắt nói: "Nữ nhi , con làm sao vậy?"

Nghe một tiếng " nữ nhi " này, Tô Giáng Thần an lòng không ít , nàng quỳ gối trước mặt Tống thị nói: "Nữ nhi từ sau khi rơi xuống nước , thường nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng, nữ nhi thường bị người khi dễ, còn mơ thấy bản thân đột tử đầu đường."

"Con nói cái gì?" Tống thị vùng dậy, kết quả lại đầu váng mắt hoa nhũn người , hữu khí vô lực nói: "Có ta ở đây, những người khác đừng hòng mơ tưởng bắt nạt con ."

Còn Ninh ma ma đang đứng ở một bên cũng âm thầm kinh hãi, không khỏi nhìn về phía ngoài cửa, nghĩ xem Bích Thủy có thể hay không cũng nghe thấy. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền lui ra ngoài nói với Bích Thủy: "Phu nhân muốn ăn tổ yến, ngươi đi đến phòng bếp phân phó một tiếng."

Bích Thủy mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng khóc, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy Ninh ma ma muốn đuổi mình đi, liển khẳng định có chuyện không tốt, vì thế nàng liền bước nhanh rời đi. Ninh ma ma liền đứng ở cửa thay mẹ con các nàng trông chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.