Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

Chương 28




Mạnh Phàm được mọi người đưa ra khỏi phòng riêng và đưa đến nhà của Tô Cảnh, dù sao thì ở đó cũng tương đối an toàn, không có bố mẹ hay phóng viên báo đài. Là một nhân vật nổi tiếng quốc tế, nơi ở của Tô Cảnh có thể coi là một bí ẩn.

Khi đến nơi, bọn họ đã vội vã pha trà, rót nước, đổ thuốc giải rượu.

Mạnh Phàm cuối cùng cũng tỉnh dậy sau một thời gian dài trằn trọc, anh tỏ vẻ có thể trò chuyện bình thường.

“Anh Mạnh, ngay cả khi anh giận em và ghét em, anh cũng không nên bỏ lỡ tuần trăng mật của mình chứ. Bọn em suýt làm nổ tung Thái Bình Dương để tìm anh đấy.” Với tư cách là một cựu phạm nhân, Tô Cảnh tha thiết nói.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều khinh bỉ câu nói này của anh ta. Chắc chắn sau này, họ sẽ nói với con của họ rằng “Con à, sau này con cũng đừng như chú Tô của con, cậu ta vừa mất tóc vừa mất nịnh hót nữa. Muốn làm được gì cũng được, nhưng không thể làm nghệ thuật, nhất là nghề tạo mẫu tóc, nhớ không? “

Mạnh Phàm đạp Tô Cảnh một cái, có chút đau đầu, anh nói: “Chỗ đó không sao, rất sạch sẽ, đồ ăn cũng rất ngon.” Chỉ là môi trường ăn ở hơi kém, bên cạnh có một người phụ nữ ngủ rất dễ khiến người ta tức giận.

Bọn họ nhìn nhau, nhận ra rằng Mạnh Phàm đã không còn quá tức giận về vấn đề tóc tai của mình nữa, đặc biệt anh còn tốt bụng để các phóng viên báo đài nhìn thấy mái tóc mới của mình, rõ ràng là anh ấy không quan tâm. Không biết ai là người vuốt tóc cho anh ấy, Lục Lộ ư? Cô không đổ thêm dầu vào lửa là tốt lắm rồi.

Nhưng có thể tưởng tượng rằng không có điều gì tồi tệ xảy ra trong tuần trăng mật, và Mạnh Thiếu đã đánh mất trái tim của mình. Vậy tại sao bây giờ vừa trở về anh ấy lại tức giận như vậy?

Có phải vì cái ôm đó ở sân bay không? Bức ảnh bà Mạnh và vị bác sĩ nổi tiếng của thành phố ôm nhau tại sân bay đã trở thành trang nhất của các tờ báo lớn và trang bìa của các tạp chí buôn chuyện.

Nhưng đây không phải là một ý kiến hay, mọi người nhìn nhau, cuối cùng quyết định rằng Hứa Trí Hiên sẽ đặt câu hỏi, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa anh chàng này và Mạnh Thiếu cũng tốt lắm, có gì cũng sẽ không phát hỏa lên người anh ta.

Hứa Trí Hiên cười khổ, biết rằng Mạnh Phàm hôm nay không phải là Mạnh Phàm trước tuần trăng mật. Nghe những gì anh vừa nói với mình trên điện thoại chưa?

–Mẹ nó! Anh không cần về!

Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng Mạnh Phàm không muốn nhìn thấy anh ấy lúc này. Bây giờ đẩy anh ra, vai trò tương đương với cột thu lôi nha.

Nhìn thoáng qua vài người bạn xấu, Hứa Trí Hiên quyết tâm chiến đấu đánh vào đầu từ trọng điểm: “Mạnh Phàm, sao hôm nay cậu không cho tôi đến? ”

Mạnh Phàm vừa thấy anh, lại nghĩ tới nụ hôn trên trán Lục Lộ, cơn giận dữ dội lên đầu anh. Mạnh Phàm là một người tiêu biểu cho mấy người lạ đời, toàn không già hóa cuốc.

Trong nhận thức của anh, người đẹp trai như anh, lại là kim cương vương lão ngũ… Chà, dù không phải vương lão ngũ nữa, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Trong điều kiện như vậy, đàn bà nhất định sẽ yêu anh, còn người không yêu thì chính là kẻ đầu óc bã đậu hoặc kẻ ngoại tình. Mặc dù Mạnh Phàm tự ái, nhưng anh cũng biết rằng tình yêu có thể dễ dàng biến một người phụ nữ thành một con ngốc, thẩm mỹ cũng kỳ lạ đến mức khó tin. Vậy nên Lục Lộ đối xử với anh như vậy là vì cô có gian phu, để không cho mình cản đường cô, cô đã dùng những lời lẽ như để anh tự do như một cái cớ.

Kẻ thứ ba này là ai? Mục Dĩ Phương đó? Hoặc là …

Hứa Trí Hiên đột nhiên nhận thấy Mạnh Phàm đang nhìn mình bằng ánh mắt màu xanh lục, vì vậy anh ta, người luôn bình tĩnh và điềm đạm, chỉ có thể duy trì một nụ cười cứng ngắc và kiên định, cố gắng không để mồ hôi chảy ra, phá hủy hình ảnh người đàn ông trưởng thành và vững vàng mà anh đã xây dựng trong quá khứ.

“Anh ngoại tình với vợ tôi?” Ưu điểm lớn nhất của Mạnh Phàm là bộc trực, khi xem mắt, anh trực tiếp đắc tội khiến cho Lục Lộ làm anh rụng hết tóc, mất máu (bị muỗi) và mất trinh (khám bệnh) đều là định mệnh rồi. Và ưu điểm lớn hơn của anh là anh không hề thay đổi sau nhiều lần bị dạy dỗ, đến lúc phải thẳng thắn, anh vẫn như kẻ ngốc vậy, khiến cho Hứa Trí Hiên mồ hôi lạnh không còn chịu được áp lực mà trực tiếp ngã xuống.

“Cậu đang nói cái gì vậy. Cho dù cậu không quan tâm đến danh tiếng của anh, vẫn phải quan tâm đến mình chứ. Nói vợ mình và anh hợp lực cho cậu đội mũ xanh là không tốt.” Hứa Trí Hiên bình tĩnh nói, trong miệng đã có một chút chua.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Minh nãy giờ vẫn im lặng, cảm thấy đối phó với người như Mạnh Phàm quá mệt mỏi, nên thẳng thắn nói:”Thời gian là tiền bạc, tiền bạc là cuộc sống” là nguyên tắc sống của anh ấy, nhưng Mạnh Phàm luôn thích lãng phí cuộc sống của mình.

Mạnh Thiếu, người luôn thẳng thắn, lần đầu tiên im lặng, ngập ngừng khoảng 5 phút 23,74 giây, rồi nói: “… Cô ấy … cô ấy nói với tôi khi tôi về nhà rằng tuần trăng mật đã kết thúc, tôi không cần giả vờ, cứ để cuộc sống riêng tư của mình tự do, cô ấy cũng không can thiệp. “

Cuối cùng, thấy mọi người im lặng, anh lập tức cứng họng:” Anh nói đi, bản thiếu gia đẹp trai như vậy mà làm. Cô ta không sợ thiếu gia bị nữ nhân khác cướp, mà còn đẩy thiếu gia ra, đầu có vấn đề sao? Mẹ kiếp! Có thể trong tuần trăng mật đã muốn tống khứ thiếu gia rồi. Tôi nhất định sẽ tìm ra tên gian phu kia! ”

Mạnh Phàm sau khi nói chuyện mới nhận ra, chẳng trách bọn họ chưa từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, lại còn dám chờ gian phu của cô! Tất nhiên, Mạnh Phàm sẽ không bao giờ nói về chuyện anh đã ngủ với một người phụ nữ hơn 20 ngày mà vẫn chưa ăn được miếng nào, thật quá xấu hổ! Những người này nhất định sẽ nghi ngờ năng lực của anh, mặc dù kỳ thật hiện tại anh cũng có chút nghi ngờ.

Anh thậm chí không muốn nói đến việc Lục Lộ cho anh một thùng bao cao su, rất mất mặt.

Dù biết rằng Mạnh Phàm đã che giấu một số sự thật, nhưng mọi người cũng hiểu đại ý. Hứa Trí Hiên biết về Lục Lộ và Ngũ Dương, đồng thời cũng biết cô ấy chưa từng yêu sau khi chia tay, nếu không anh cũng không nổi lên tâm tư về việc kết hôn với Lục Lộ. Đây là bởi vì Lục Lộ hiển nhiên không thích Mạnh Phàm, bây giờ còn không có tâm tư quăng anh. Chính là Mạnh Đại Ngốc rõ ràng đã tiến vào trạng thái của người kết hôn, nhưng Lục Tiểu Thư vẫn giậm chân tại chỗ.

Sau một lúc suy nghĩ, anh lại nở nụ cười điềm tĩnh đặc trưng của mình, nói với Mạnh Phàm, “Thật sự là quá đáng, anh không thể để cô ấy đi được!”

“Được! Nhưng tại sao tôi không để cô ấy đi? Liền dùng một đám nữ nhân?” Điều này hiển nhiên không có ích lợi gì, bởi vì vừa rồi anh dùng thủ đoạn này, nhưng Lục Lộ lại lên giường đi ngủ, không có chút phản ứng nào.

“Tất nhiên là không. Cách tốt nhất để đối phó với phụ nữ là tình yêu.”

“Anh kêu tôi giết tên gian phu đó khiến cô ấy đau khổ?”

Hứa Trí Hiên đau đầu, tại sao giao tiếp lại khó khăn như vậy?

“Không phải như vậy đâu. Anh theo đuổi cô ấy, khiến cô ấy yêu anh, sau khi cô ấy chết mê chết mệt anh, anh có thể tìm một đám phụ nữ để chọc giận cô ấy. Như vậy có phải tốt hơn không?”

Mạnh Phàm chớp mắt, nghĩ thầm mấy phút đồng hồ, anh vỗ vỗ đùi: “Chính là ý này, chính là như vậy!”

Hứa Trí Hiên trong lòng thở dài, kỳ thật đây không phải là một ý kiến hay. Nhưng vì Mạnh Phàm thích Lục Lộ mà thân là bạn anh ấy, nên anh không có ý tưởng nào khác ngoài việc giúp anh ấy theo đuổi phụ nữ. Còn chuyện tìm một người phụ nữ sau khi yêu, đùa thôi, nếu Lục Lộ thích Mạnh Phàm, bạn nghĩ Mạnh Thiếu vẫn còn cơ hội để trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Nếu cuối cùng Lục Lộ không thể cảm nhận được một chút gì về Mạnh Phàm, thì hai người không có duyên phận. Nhưng Mạnh Thiếu đã cố gắng rồi, sẽ không để lại bất kỳ điều hối tiếc gì.

—————————————————————-

Đuổi theo đàn bà thì cần gì? Với tư cách là một bậc thầy, Hứa Trí Hiên đã cho Mạnh Phàm huấn luyện chuyên nghiệp, huấn luyện giống như ma quỷ.

Đầu tiên phải có ngoại hình bảnh bao, hầu bao rủng rỉnh và phong thái của một quý ông.

Hai môn đầu tiên Mạnh Phàm được full 100 điểm, món cuối cùng là điểm âm, trừ 300 điểm, lập tức kéo điểm xuống dưới hàng ngang.

Vì vậy, vài ngày sau, Mạnh Phàm, người đã mất tích từ lâu, bước đến nơi làm việc của Lục Lộ với phong thái duyên dáng dưới sự giúp đỡ của Hứa Trí Hiên, nở một nụ cười duyên dáng với cô lễ tân nhỏ ở cửa: “Thưa cô, tôi tìm Lục Lộ.”

Cô lễ tân liếc nhìn Mạnh Phàm vô cảm, không chút động lòng trước vẻ đẹp, rồi lạnh lùng nói:” Tên, tuổi, nguyên quán, gia đình bao nhiêu người, bao nhiêu mẫu đất trên đầu người, đất đó có bao nhiêu con bò, muốn kí hợp đồng không? “

Mạnh Phàm thầm niệm câu thần chú đuổi gái do Hứa Trí Hiên dạy, hít một hơi thật sâu rồi thở, kìm nén cơn thèm khát trong lồng ngực, và vẫn nở nụ cười quyến rũ nhất của mình: “Tôi tên là Mạnh Phàm, cô có thể nói với cô ấy cô ấy sẽ biết”.

Nhân viên tiếp tục mặt tê liệt: “Bà chủ rất bận, xin đừng gây chuyện với mọi người. Ngoài ra, anh thật xấu xí. Tôi biết đó không phải là lỗi của anh, nhưng làm ơn đừng ra mặt dọa người. Lòng dạ không tốt, rất dễ gặp rắc rối. ”

Hít một hơi thật sâu, sau đó, và sau đó … Thở! Mạnh Phàm đập mạnh tay xuống bàn: “Tôi là chồng cô ấy, hẹn cô ấy ngay cho tôi! Còn thiếu gia đây đẹp trai ngời ngời, dám bảo tôi là xấu trai, có muốn lăn lộn nữa không! Đuổi việc! Phải đuổi việc! “

Vì vậy, trận chiến đầu tiên …

Kết thúc một cách tồi tệ.

Thứ hai, phải có nhiều hoa, kim cương đẹp, trò chuyện hài hước.

Đối với hai mục đầu tiên, Mạnh Phàm vẫn đạt điểm đầy đủ là 100, và mục cuối cùng vẫn là điểm âm, hoặc âm 300. Ngay lập tức, điểm được kéo xuống dưới đường ngang.

Sau khi vượt qua năm màn chơi và giết chết sáu vị tướng, cuối cùng Mạnh Phàm cũng giao bó hoa rực rỡ cho Lục Lộ như ý, đồng thời hẹn nhau một bữa tối lãng mạn vào buổi tối.

Lục Lộ ngơ ngác, nhưng coi đây là công ty, lại là một cặp nên không vứt bỏ bó hoa vàng sến súa mà đồng ý hẹn hò ăn tối.

Trong bữa ăn, Mạnh Phàm đã tự tay đeo vào cái cổ xinh đẹp của Lục Lộ một chiếc vòng cổ kim cương, không cần biết trông xinh đẹp thế nào, anh lập tức nói mà không cần suy nghĩ: “Này, mặc quần áo đẹp, trang sức đẹp thì thật giống như hình người dạng cẩu. Sau này ăn mặc đẹp giúp, đỡ làm mất mặt tôi.”

Lục Lộ im lặng, cầm lấy sợi dây chuyền kim cương ném tới trước mặt Mạnh Phàm, thản nhiên nói:” Hừ, tôi xấu, anh nên cho mỹ nhân trong lòng đi. ”

Thế là, tái chiến…

Thất bại thảm hại.

Cuối cùng, phải có một thân hình vững chãi, một tấm chân tình và sự kiên nhẫn bền bỉ.

Hai hạng mục đầu tiên vẫn là Mạnh Phàm được 100 điểm, hạng mục cuối cùng vẫn là điểm âm, vẫn là điểm trừ 300, điểm vẫn ngay lập tức bị kéo xuống dưới hàng ngang.

Thấy Lục Lộ chuẩn bị rời đi, anh đập lên bàn một cái: “Đứng lại cho tôi!”

Tiếng gầm đủ mạnh, nhưng cái đập khiến tay anh tê dại.

Lục Lộ liếc nhìn lòng bàn tay đáng thương của anh, cảm thấy đứa nhỏ này cũng đáng thương, cho anh chút mặt mũi, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình: “Anh hôm nay làm trò xấu xa gì? Có chuyện gì nói thẳng đi.”

Anh gật đầu và nhìn Lục Lộ nghiêm túc:” Anh luôn muốn nói với em điều gì đó, nhưng anh không bao giờ có cơ hội. Hôm nay anh đặc biệt đặt bàn. Ở đây rất yên tĩnh, nên chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ. “

Thấy Lục Lộ gật đầu, Mạnh Phàm có chút vui mừng, gọi người phục vụ theo kịch bản của Hứa Trí Hiên và gọi một bản nhạc nhẹ nhàng, tiếng piano tuyệt đẹp phát ra, thể hiện tình yêu trong lòng.

Hoa, kim cương, âm nhạc, cộng thêm một nam tử tuấn mỹ, dung mạo thủy chung, dù trái tim sắt đá cũng sẽ tan chảy.

Lục Lộ không cứng lòng nhưng cô không cảm thấy chóng mặt hay bối rối, cô cảm thấy Mạnh Phàm không phải kiểu người hay tán tỉnh. Ngũ Dương thường làm như vậy, đặc biệt là khi anh bày tỏ ý định với cô. Đó chính xác là bài hát này. Thành thật mà nói, hiện tại tâm tình cô thực sự rất tệ, sắc mặt có chút cứng ngắc.

Mạnh Phàm không phải kẻ ngốc, tự nhiên thấy những thay đổi trong cảm xúc của Lục Lộ hoàn toàn khác với những gì Hứa Trí Hiên đã nói, với vẻ mặt hạnh phúc và say sưa, ngược lại đầy sát khí. Vì vậy, anh ngừng diễn theo kịch bản, nói thẳng: “Kết hôn lâu như vậy, khi nào thì ngủ với tôi?”

Tiếng đàn violin đột ngột dừng lại, trên trán người chơi đàn hiện rõ một giọt mồ hôi rơi xuống..

Trong trận chiến cuối cùng, có thể xem lá cờ trắng Mạnh Phàm dựng lên phía sau rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói: trong chương này tôi thật sự rất vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.