Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 68




Mọi người gật đầu một cái. Tu Hồng Miễn nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Đáng tiếc bên trong phòng không phải là người, mà là một con chó, thử hỏi, nếu chúng ta phái người đi vào, làm sao có thể biết được ý tưởng của chó?"

Hạ Phù Dung nhàn nhạt cười một tiếng, hiện tại nàng thấy Tu Hồng Miễn rất có tế bào hài hước. "Thật là trùng hợp nhà mạt tướng trước đây có nuôi chó, nó nhúc nhích, mạt tướng liền có thể biết nó muốn làm gì." Chính xác là ngẫu nhiên, ai bảo Sở Kiền quốc bọn họ lấy tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ đây

Tu Hồng Miễn chau mày. "Ngươi đi?"

Hạ Phù Dung chợt nhíu mày. "Hoàng thượng, người hoài nghi năng lực của mạt tướng?"

Hạ Phù Dung hiểu biết rõ hắn không phải ý đó, nhưng nếu không nói như vậy, chẳng lẽ muốn trực tiếp nói cho hắn nàng biết tiếng của bọn họ ?

"Có lẽ có thể để cho Trì tướng quân thử một lần." Thiện Xá đề nghị, nàng cười với hắn một tiếng.

Mấy người khác cũng không dị nghị. Tu Hồng Miễn gật đầu một cái nhìn nàng nói: "Mọi sự cẩn thận!"

Sâu thẳm trong lòng Hạ Phù Dung chợt có một dòng nước ấm, hắn là đang lo lắng nàng sao?

Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, Tu Hồng Miễn đã tới lều của nàng.

"Bây giờ đệ hối hận vẫn còn kịp." Tu Hồng Miễn nhìn nàng nghiêm túc nói.

Hạ Phù Dung cười lắc lắc đầu: "Đệ không hối hận." Dù hối hận nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

"Cầm đi." Hắn kéo tay nàng qua , kín đáo đưa cho nàng một con dao găm. Hạ Phù Dung nhìn con dao găm lớn chừng bàn tay, trên là lớp vỏ được khắc vô cùng hoàn mỹ, trên chuôi đao một viên bảo thạch đỏ như máu. Ánh mắt Hạ Phù Dung nhất thới sáng lên, tuy không biết con dao găm này đáng giá bao nhiêu nhưng nếu đem nó đi cầm, ít nhất có thể đủ cho nàng sinh sống hết nửa đời còn lại. Hạ Phù Dung từ từ mở con dao găm ra, mũi đao liền phát sáng, vô cùng sắc bén.

Nàng mừng rỡ nhìn hắn. "Cái này là cho đệ sao?"

Tu Hồng Miễn gật đầu một cái. "Đến lúc đó nhất định phải tùy cơ hành sự! đến lúc vạn bất đắc dĩ mới được dùng. Đệ phải nhớ tính mạng quan trọng hơn tất cả”

Nghe lời của hắn, mũi của nàng đột nhiên đau xót, tiến lên ôm lấy Tu Hồng Miễn.

"Đại Cá Tử, ngươi đến lúc đó phải cơ trí một chút, biết không?"

"Phải tùy cơ mà hành sự, nếu có thể lập công liền lập công, nếu không thể cũng không cần miễn cưỡng, nên nhớ sinh mạng mới là quan trọng nhất."

Tu Hồng Miễn, tâm trạng của huynh bây giờ cũng giống ta khi đó sao?

"Huynh yên tâm, đệ sẽ an toàn trở lại. Đệ là một người sợ chết, nếu như bị bắt, nhất định sẽ khai ra mọi người, chứ không để mình bị thương đâu."

Tu Hồng Miễn cười vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng. "Phái cái tên phản đồ này đi, xem ra ta thật là thất sách."

Thiện Xá vừa vào cửa, liền nhìn hai người họ ôm nhau cười, lúng túng ho khan một tiếng.

Hạ Phù Dung và Tu Hồng Miễn dừng lại, lập tức tách ra.

Thiện Xá dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ nói: "Để ta xem một chút Tam đệ chuẩn bị được như thế nào"

"A, rất tốt a. Ha ha, đệ đều chuẩn bị xong." Hạ Phù Dung bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì nhưng càng làm cho hành động của hai người bọn họ lúc trước càng trở lên quái dị.

Tu Hồng Miễn đứng yên tại chỗ không nói gì. Thiện Xá đi tới nghiêm túc nói với nàng: " Đệ đến lúc đó nhất định phải chú ý an toàn!"

Hạ Phù Dung gật đầu một cái. Trong lúc vô tình nhìn đến con dao găm trong tay nàng , Thiện Xá chấn động, "Huyền huyết chủy!"

Hạ Phù Dung nhìn đồ trong tay, thì ra là cái này gọi là huyền huyết chủy, xem ra quả nhiên có chút lai lịch.

"Ta chỉ không muốn mất đi một huynh đệ thôi." Nói xong Tu Hồng Miễn liền sải bước đi ra ngoài.

Thiện Xá nhìn bóng lưng của hắn, thật lâu không nói gì.

Trực giác nói cho nàng biết, con dao găm này không phải đơn giản như vậy, xem ra có cầm đi hay không còn phải đợi sau khi suy nghĩ lại mới quyết định

Sau khi cáo biệt cùng mọi người, Hạ Phù Dung liền đi đến theo hướng đóng quân của quân Kiền Sở.

Trong buổi cáo biệt, Hạ Phù Dung không nhìn thấy Tu Hồng Miễn đâu.

Nàng nói cho bọn họ biết, nàng sẽ giả làm người bị thương lẫn vào quân doanh của quân Kiền Sở. Lúc gần đi, đại phu cho nàng một bọc thuốc, mà khi ăn vào mạch tượng sẽ giống như của người câm vậy, đến lúc đó, nàng chỉ cần giả bộ như bị câm sau khi bị thương, dù đại phu có bắt mạch cũng nhìn không ra. Nàng chỉ cần trà trộn vào quân doanh tìm hiểu một số hành động của họ là được

Nhưng đến khi thật sự hành động Hạ Phù Dung mới thấy mọi chuyện không phải đơn giản như vậy, nếu như chỉ trà trộn vào trong binh lính, lấy được tin tức cũng sẽ không quá bí mật, cho dù có hành động, cũng là đến khi thi hành mệnh lệnh mới biết, đến lúc đó dù có báo được cho bọn họ chỉ sợ cũng không còn kịp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.