Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 235




Âm thanh biến mất.

Nàng ngồi bất động tại chỗ, có biện pháp, là có biện pháp, nhưng tại sao hắn không nói cho nàng biết?

Không khí trầm muộn bao trùm đến tận bữa tối, Thiện Xá cuối cùng cũng mở miệng.

"Dung nhi......"

Nàng hướng theo phía tiếng gọi quay đầu lại, "Chuyện gì?"

"Ngươi...... Có muốn đến chỗ nào không?"

Trong lòng nàng không khỏi có chút sợ hãi, lời nói này của thật giống như thời gian của nàng đã không còn nhiều, "Ta sắp chết sao?"

"Nói bậy bạ gì đó!" Tu Hồng Miễn cắt ngang lời nàng.

"Chỉ là muốn dẫn ngươi đi những nơi ngươi muốn thôi." Tiếng nói của Thiện Xá nghe thật bình tĩnh, nghe không ra có ý gì khác, xem ra là nàng đã suy nghĩ nhiều.

"Ta muốn cưỡi ngựa."

Thấy bọn họ không có phản ứng, ta tiếp tục truy hỏi: " có thể không?"

"Dung nhi......" Thiện Xá có chút khó xử.

"Có thể." Tu Hồng Miễn một thanh kéo tay của nàng, "Trẫm dẫn ngươi đi."

Vẫn không có chút cố kỵ nào mà bước đi, nàng hốt hoảng đi theo phía sau hắn.

Trong lúc vô tình một cánh tay khác lần nữa kéo nàng lại, dẫn nàng đi theo đúng hướng.

Phía trước một hồi tiếng vang, Tu Hồng Miễn đá một cái, đem cánh cửa mở ra.

"Bậc cửa." Thiện Xá nói xong câu đó, liền buông lỏng tay ra.

Nàng trở tay muốn nắm lấy tay hắn, lại bắt hụt.

Nàng vừa định đánh giá độ cao thấp của cái bậc cửa rồi bước qua, thì trong nháy mắt đã bị Tu Hồng Miễn bế lên.

Trong bụng nàng cười khổ lo lắng của nàng là dư thừa, Tu Hồng Miễn cũng sẽ không để cho nàng bị thương.

Thiện Xá luôn lặng lẽ giúp nàng lần lượt vượt qua các khó khăn, còn Tu Hồng Miễn thì trực tiếp đem khó khăn dẹp bỏ.

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất trong cách xử sự của bọn họ.

Tu Hồng Miễn ôm nàng lên ngựa, điều chỉnh tốt phương hướng.

"Không cần đi theo." Nàng kẹp khẽ bụng ngựa, liền chạy về phía trước.

Phía sau vẫn không có tiếng vó ngựa, hắn thật sự không đi theo nàng sao?

Trong lòng nàng lại không khỏi một hồi sợ hãi, nàng không xác định được liệu mình có thể quay trở về đường cũ hay không.

Ngựa không ngừng chạy về phía trước, cảm giác gió gào thét bên tai.

Nàng rốt cuộc cũng chạy được rồi, cho dù là ngồi trên lưng ngựa.

Ở trong phòng, mỗi một bước đi nàng đều phải cẩn thận, đã quên mất chạy là như thế nào.

Hai mắt nhắm nghiền, miệng mở to hấp thụ toàn bộ không khí phía ngoài.

Nàng đã chờ mong đã lâu rồi.

Đột nhiên nàng cảm thấy lưng ngựa càng ngày càng lắc lư, có phải đã đi trệch hướng rồi hay không?

Cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập trong lòng nàng, tại sao Tu Hồng Miễn không đi theo tới!

Có chút nhụt chí, không phải là nàng bắt hắn không được đi theo sao! Tại sao gần đây nàng cứ có cảm giác phiền lòng nôn nóng?

Con ngựa đột nhiên thay đổi phương hướng, làm nàng mất thăng bằng, thân thể hướng rơi xuống bên cạnh.

Thân thể nàng bị một người tiếp nhận, nàng cảm kích cười một tiếng, "Thiện Xá, cám ơn ngươi."

Cánh tay đang ôm lấy nàng chợt siết chặt, nàng hối hận đến mức xanh cả mặt, "Tu......"

"Trong lòng ngươi chỉ có Thiện Xá sao?" Âm thanh của Tu Hồng Miễn lạnh lẽo một cách khác thường.

"Không có...... Ta...ta cho là ngươi không có tới......"

"Chỉ có một lần ngươi gặp chuyện không may trẫm không có tới!" Tu Hồng Miễn có chút nổi đóa, chỉ tiếc nhiều lần cũng chậm hơn một bước so với Thiện Xá.

Nàng đẩy hắn một cái, giùng giằng giẫy ra đứng ở trên đất.

Chỉ một lần hắn không tới thôi sao? Mỗi lần người đến cứu nàng, đều là Thiện Xá mà thôi.

"Trở về đi thôi." Tu Hồng Miễn thở dài.

Nàng xoay người hướng về phía hắn, "Ngươi không có cưỡi ngựa, vẫn có thể đuổi theo được sao?"

"Cưỡi ngựa tốn rất nhiều thời gian, khinh công của trẫm còn nhanh hơn rất nhiều."

Giọng điệu của Tu Hồng Miễn mang theo một chút cuồng vọng, lại làm lòng nàng trở nên ấm áp, hắn bởi vì sợ nàng biết hắn đi theo, cho nên mới không cưỡi ngựa mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.