Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 208




Chỉ nghe phía trên truyền đến một loạt tiếng đấm đá, không phải chứ, bọn họ đang cố ý muốn giẫm nát nóc xe sao! ~

Rồi nàng lại nghe thấy một tiếng rắc, muốn chui xuống sao~! ~!

Nàng lập tức với qua chắn được một tấm gỗ.

Kẻ gây ra hình như có chút kỳ quái, rõ ràng đã làm nứt ra một miếng gỗ, rồi lại hoàn hảo được bịt kín.

Ngay sau đó, hắn lại dùng sức đạp mấy phát.

Đang lúc nàng ở phía dưới liều mạng chống đỡ, kìm nén đến mặt đỏ bừng. Cái con heo chết tiệt này, quyền cước ra lực ghê gớm thật!

Mắt thấy không cách nào đạp xuống được, bọn họ liền thay đổi sách lược, ba người ở lại kéo dài, còn một tên chui thẳng vào trước cửa xe.

Cánh cửa xe bị một cước đá cho văng ra, đôi mắt của nàng đột nhiên mở lớn.

Người nọ vừa nhìn tư thế của nàng, liền hiểu ra nguyên nhân vừa rồi không đạp được nóc xe, một nụ cười xoẹt qua đáy mắt.

Nàng dùng sức trừng mắt với hắn, trừng không chết được hắn nàng quyết không bỏ qua!

Người nọ hình như muốn nói điều gì đó, mới vừa há mồm, đã nghe thấy phía trên một hồi kêu rên.

"Bá!"

Mui xe bị lật ngược toàn bộ!

Quay đầu nhìn lại, là Đường Kính!

Sự gia nhập của hắn, rõ ràng khiến cho bọn họ đang ở thế yếu lật ngược được tình thế!

Quả nhiên đủ mãnh!

Nhiều lần dây dưa, mấy kẻ đó đã biết không làm cách nào để có thể được như ý, đều giơ đao tự vẫn.

"Không cần"

Nàng hét to, đáng tiếc đã muộn.

Đường Kính trầm trọng đi tới, quay đầu nàng đi, "Hành tẩu giang hồ, những trường hợp máu tanh như thế này sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt."

Sắc mặt nàng bi phẫn, "Bọn họ chết rồi, ta làm sao biết được rốt cuộc là ai muốn hại ta?"

Tay Đường Kính khựng lại, khoé miệng run lên.

Dật Thiên và ba người khác cũng rất nhanh chạy tới, "Cô nương, ngươi không sao chứ?"

Xem ra mấy kẻ bên kia biết bên này đã thất thủ, cũng tự vận rồi.

"Ta không sao, thật may là có Đường đại ca."

Quay đầu nhìn về phía Đường Kính, hắn đang dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn nàng, "Ngươi có thù oán gì sao?"

Nàng lúng túng cười to, "Không dối gạt Đường đại ca, quả thật ta có kẻ thù."

" Vì sao cô nương không sớm nói cho Đường mỗ?"

Nàng cúi đầu, "Là lỗi của Trì Tô, Đường đại ca nếu như cảm thấy...... Làm liên lụy tới ngươi...... Có thể......"

"Nếu như cô nương sớm nói cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ tăng cường đề phòng, chuyện như hôm nay cũng sẽ không phát sinh."

Nàng sững sờ, "Ngươi...... Không phải là muốn bỏ đi sao?"

Đường Kính nghiêm mặt nói, "Chuyến đi này của cô nương rất nguy hiểm, Đường mỗ nếu không biết thì thôi, nếu đã biết rồi, làm sao có thể một mình bỏ đi?"

Nàng cảm kích nhìn hắn, ngay cả điểm này hắn cũng rất giống Đại Cá Tử.

Duy nhất bất đồng là, Đại Cá Tử là một quân nhân khí phách không sợ gì cả, còn Đường Kính là người giang hồ hiệp nghĩa can đảm.

Theo Đường Kính đi tới thôn trang thứ nhất của Kiền Sở, hắn dùng một chút ngôn ngữ địa phương không lưu loát lắm tìm cho bọn họ một chỗ dừng chân.

Người trong thôn luôn rất hiền lành nhiệt tình, biết các nàng không phải là người của bổn quốc, bọn họ liền từ từ khoa tay múa chân để cho các nàng hiểu ý, xem ra bọn họ không phải là một hai lần chiêu đãi những người khách từ ngoại quốc tới.

Dĩ nhiên, các nàng không có nói mình là người của Thánh Dụ.

Nghỉ ngơi một buổi tối, bọn họ đều dậy sớm chuẩn bị lên đường.

Những thôn dân nhiệt tình ngăn cản bọn họ, nhìn bọn hắn hưng phấn dị thường khoa tay múa chân, hình như là muốn bọn họ lưu lại thêm một ngày.

Không dễ dàng từ chối, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Thì ra là tối nay có lễ hội trong làng.

Tất cả mọi người đều tập trung đến một căn nhà rất lớn, nơi này hình như là nơi đặc biệt dành cho bọn họ tụ tập.

Chung quanh đốt đèn sáng trưng, trên chiếc bàn dài lớn, bày đủ các loại mỹ vị.

Nghe bọn hắn nói, vì nghênh đón những vị khách tới từ phương xa là bọn họ, nên còn đặc biệt làm thêm mấy món ăn.

Dĩ nhiên, mấy người khác cũng nghe không hiểu.

Trong lúc vô tình nàng liếc thấy trên bàn ăn có dê nướng nguyên con, trong mắt nàng xoẹt lên một tia sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.