Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 194




Tiến về phía Duệ Hoa cung, lấy lòng với tỷ tỷ, ý nguyện giảng hoà, rất là đau lòng, quỳ xuống, bị đuổi.

Ở giữa có mấy tờ bị xé mất, không biết là nàng ghi chép được tốt, hay là ghi chép cái gì đó không muốn làm cho người khác biết chuyện.

Mang trong người cái thứ này, như nằm trên lửa, suy nghĩ thật lâu sau, cất nó đi.

Hôm nay bị tấu lên Hoàng thượng, bị tống vào mê cung, tỷ tỷ vẫn hận ta như cũ, bất đắc dĩ, mỗi ngày khóc ở bên trong.

Tiểu Cúc hỏi ta, không đáp, tình nguyện làm người câm.

Cả ngày bị nhốt ở đây, mỏi mệt, không bằng đánh một trận.

Sau đó thì không thấy ghi chép gì nữa.

Nàng ngưng lông mày, tinh tế nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, hình như trước đó chuyện được ghi chép nhất định là rất quan trọng, nếu không nàng ấy sẽ không phải để ý cẩn thận như vậy. Sau lại nàng quyết tâm đánh một trận, nhưng sợ thất bại lại bị người khác phát hiện, liền mấy tờ đó xé đi.

Chủ nhân cái thân thể này thế nhưng lại nguyện ý quỳ trước Lệ phi?! Trước còn nhắc tới sợ Thượng Quan Lệ trả thù, nói như vậy, là nhà nàng đã làm chuyện gì có lỗi với nàng ta sao? Tại sao lại khiến Thượng Quan Lệ hận nàng như thế?

Bên trong nói có một vậy, có lẽ là thứ mà nàng đã nuốt vào khi đến đây. Mấy trang bị xé đi kia, có lẽ kể về chuyện chủ nhân thân thể này làm thế nào mà lấy được nó.

Rốt cuộc nàng cùng Thượng Quan Lệ đã xảy ra chuyện gì, để cho ngay cả mẫu thân cũng sợ nàng ta trả thù?

Ngẩng đầu liếc nhìn Nhị tỷ đang thêu, có lẽ tỷ ấy sẽ biết chuyện gì đó.

"Nhị tỷ."

Nàng ấy gật đầu một cái, ý bảo nàng nói.

"Tỷ có thể đem chuyện ta cùng Thượng Quan Lệ nói cho ta biết không? Càng chi tiết càng tốt."

Tay Hạ Hách Na Phù Tuyết đang cầm châm hơi chậm lại. Nàng thấy rõ, những chuyện trước kia nàng ấy nói cho nàng biết, chưa từng có đề cập tới Thượng Quan Lệ.

"Tất cả đều nói cho ta biết, được không?" Trực giác nói cho nàng biết, nàng sợ chuyện mê cung có liên quan tới Thượng Quan Lệ.

Nàng giương mắt, thấy gương mặt nàng ấy kiên định. Gật đầu một cái.

Trước kia phụ thân của Thượng Quan Lệ bởi vì cứu nàng mà qua đời, phụ thân vì báo đáp hắn, đem con gái hắn nhận làm con gái nuôi, vô cùng sủng ái.

Nhưng chuyện này lại chọc cho mẫu thân của nàng ghét, phụ thân trời sinh đối với trẻ con lúc nào cũng, cho dù là đối với mấy đứa con của mình cũng giống vậy.

Sau đó, theo tiểu nữ nhi của mình càng ngày càng lớn, mẫu thân đối với cha bất mãn cũng ngày càng gia tăng mãnh liệt.

Người chỉ vừa nhìn thấy Hạ Hách Na Hoài An ôm Quan Lệ, thì cũng muốn hắn cũng ôm tiểu nữ nhi nhà mình.

Hạ Hách Na Hoài An bất đắc dĩ, chỉ đành phải càng thêm sủng ái tiểu nữ nhi.

Thượng Quan Lệ rất hiểu chuyện, vẫn luôn rất chăm sóc tiểu muội Hạ Hách Na Phù Dung này.

Hạ Hách Na Phù Dung từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, cho nên làm việc khó tránh khỏi tùy hứng, Thượng Quan Lệ thường bởi vì những sai lầm của Hạ Hách Na Phù Dung mà chịu phạt.

Có một lần trong lễ hội đèn hoa đăng, Hạ Hách Na Phù Dung ngán ngẩm khi phải vào trong cung, liền muốn đi ra bên ngoài.

Dưới sự kiên trì của nàng và Thượng Quan Lệ, hai người bọn họ được ở lại trong phủ, không có đi Hoàng cung.

Người phụ trách coi chừng các nàng, bị mê choáng váng ở bên trong nhà, bọn họ liền len lén chạy ra khỏi phủ.

Từ nhỏ tới giờ không bao giờ được đi xem lễ hội hoa đăng ở dân gian, nên đối với hai người tất cả thật là mới mẻ, cơ hồ từng cái tiết mục đều đi tham gia.

Sau đó bọn họ đi tới trước một mê cung, Hạ Hách Na Phù Dung không chút do dự liền chạy vào, nhưng lại bị Thượng Quan Lệ kéo lại, "Muội muội không thể chạy loạn, trong mê cung dễ dàng lạc đường, muốn đi thì phải để tỷ tỷ dắt tay, biết không."

Hạ Hách Na Phù Dung gật đầu một cái, cùng Thượng Quan Lệ tay trong tay đi vào phía bên trong.

"Đi bên này."

"Không! Là đi bên này!"

Hai người đưa ra những ý kiến khác nhau, "Vậy ngươi đi bên kia của ngươi, ta đi bên này!"

Thượng Quan Lệ bất đắc dĩ, đành phải đầu hàng, "Được rồi, ta và ngươi cùng đi bên này."

"Không!" Hạ Hách Na Phù Dung tùy hứng bỏ qua cánh tay của Thượng Quân Lệ, "Ngươi không phải là thích đi bên kia sao! Ngươi đi đi a! Không cho phép đi theo ta! Chờ đến lúc ta đi ra bên ngoài, hối hận chết ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.