Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 184




"Ưm……" Cảm giác nhức đầu khiến nàng không chịu đựng nổi, lắc lắc đầu, tác dụng chậm của rượu thật đúng là rất lớn.

"Nương nương, người đã tỉnh rồi sao? Nô tỳ đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho người." Tiểu Cúc bưng một chậu nước đi vào.

Nàng gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Tiểu Cúc không nói gì, nàng thấy có cái gì đó rất lạ, nhưng lại không biết là không đúng ở chỗ nào.

Tiểu Cúc khom người, "Nương nương......"

"A, Tiểu Cúc, ngươi hôm nay...... ngươi trang điểm khác đi sao?"

Tiểu Cúc lắc đầu một cái, "Bích Thanh mới vừa học được một cách chải đầu mới, cho nên lôi kéo chúng ta nhất định phải giúp nàng, hiện tại Bích Quỳnh vẫn còn ngồi ở đó không thể đi đâu."

Nàng cười ha hả, "Ta biết mà, nhìn ngươi kỳ quái thế kia, chuyện này...... cái cách chải đầu này cũng quái dị quá đi?"

Tiểu Cúc đỏ mặt, "Nô tỳ cũng biết nàng chải không đẹp nhưng nếu như chúng ta phá đi, nàng sẽ vừa khóc vừa gào."

Nàng rửa mặt xong, đi ra phía ngoài, liền thấy Bích Thanh chải đầu xong cho Bích Quỳnh tốt lắm.

Bích Quỳnh cúi đầu chạy đến, "Phốc" Làm nàng thiếu chút nữa hộc máu, "Ha ha ha......"

Bích Quỳnh xấu hổ dậm chân, "Bích Thanh ~ xem ngươi làm cho ta thành cái bộ dáng gì, chọc cho nương nương giễu cợt ta"

Bích Thanh quay mặt lại nghiêm túc, "Rất tốt a! Nương nương là bị kinh ngạc quá thôi." Nói xong, Bích Thanh quay đầu nhìn về phía nàng, "Nương nương, người còn chưa có chải đầu chứ?"

Khóe miệng nàng cứng đờ.

"Nương nương hãy để nô tỳ giúp người chải đi!" Tiểu Cúc vượt lên đến trước mặt nàng, làm một bộ hy sinh vì nghĩa.

Bích Thanh có chút bất mãn, Bích Quỳnh lập tức tiếp lời nói, "Đợi lát nữa Hoàng thượng tới đây dùng cơm trưa, nương nương phải ăn mặc thật xinh đẹp, nên không thể để cho ngươi tùy tiện chải tóc được."

Bích Thanh rốt cuộc thỏa hiệp, ủ rũ đem lược đưa cho Tiểu Cúc.

"Hoàng thượng tới đây dùng cơm trưa?"

Thấy bọn họ gật đầu, nàng cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, nàng nhớ là mình đã uống say rồi còn nói cái gì đó? Nhớ không rõ lắm, trong lúc hoảng hốt, hình như nàng nói mình không phải Hạ Hách Na Phù Dung, hơn nữa...... Còn nói thích hắn?!!? Khóe miệng nàng run run, "Tối hôm qua lúc hoàng thượng rời đi, vẻ mặt người trông như thế nào?"

"Hình như người đang nghĩ chuyện gì đấy, lúc ấy bọn nô tỳ quỳ tiễn, hoàng thượng cũng không nghe thấy."

Lần này chết chắc rồi, Tu Hồng Miễn nhất định là muốn biết cái gì, cho nên mới mời nàng uống rượu! Gõ một cái đầu, nàng tại sao lại đần như vậy! Lúc ấy nàng nên cảnh giác cao, cuối cùng lại vẫn bị hắn chuốc say.

Lúc nhìn thấy Tu Hồng Miễn, nàng biết vẻ mặt mình rất quái dị, làm thế nào cũng làm không được tự nhiên.

Tiểu Cúc đem đồ ăn thái giám lĩnh đi vào, nhìn thấy Hoàng thượng cùng nương nương đều có vẻ mặt rất quái dị, có chút bận tâm, nương nương ngàn vạn đừng gây ra cái lỗi gì nữa nha.

Thấy Tiểu Cúc cho nàng một cái ánh mắt, nàng biết những thức ăn này đều đã được nàng ấy đổi đi rồi.

Lấy lại bình tĩnh nàng nói, "Hoàng thượng, không biết những thức ăn này có vừa miệng người hay không."

"A, có, có." Tu Hồng Miễn cười xấu hổ cười.

Nàng có chút nghi ngờ nhìn về phía hắn, sao hắn so với nàng còn muốn quái dị hơn......

Bọn họ trầm mặc ăn cơm, không khí càng ngày càng khẩn trương, nàng rất muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện thế nào cũng không tìm ra đề tài.

Một lát sau, Tu Hồng Miễn cũng mở miệng, "Ngươi...... Gần đây những lúc trời mưa ngươi có cảm thấy khỏe không? A, trẫm nói là...... Chỗ này lâu năm không tu sửa, sợ ngươi nơi này mưa dột...... Nếu như có mưa dột thì...... tìm lấy một hoa tượng tới sửa thôi."

"A, không có rò không có rò...... Gần đây thái y rất bận, không cần làm phiền hắn......"

Gương mặt Tiểu Cúc có chút co quắp, lắng tai nghe hai người ông nói gà bà nói vịt, vừa cố gắng nhịn cười đến nghẹn, còn vừa phải vì nương nương mà lo lắng, thật sự nàng rất sợ để xảy ra điều gì rắc rối.

Buông chén đũa xuống, nàng hiện giống như quên mất mình cũng phải ăn rồi.....

Nhìn Tu Hồng Miễn phía đối diện một cái, trước mặt hắn một bàn món ăn đã cạn sạch, nhưng chén cơm lại không có động tới......

Trong lúc vô tình nàng liếc thấy Tiểu Cúc nháy mắt với nàng, nàng mờ mịt nhìn về nàng ấy, nhớ mang máng hình như mình có chuyện gì phải làm, nhưng là làm thế nào cũng nhớ không nổi.

Tiểu Cúc toát cả mồ hôi lạnh, làm sao nương nương có thể quên mất?!"Nương nương ~~ người, người cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"

Nàng ngơ ngác gật đầu một cái, "Không có."

Thấy Tiểu Cúc khóc nức nở, rốt cuộc nàng cũng nhớ lại kế hoạch lúc trước.

"A ~!" Nàng cúi đầu, làm bộ như vô cùng khổ sở, Tu Hồng Miễn ở phía đối diện phủi đất đứng lên, "Dung nhi, ngươi làm sao vậy?"

Nàng cau mày ôm đầu, mặt khổ sở, "Bụng của nàng thật là đau!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.