Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 175




Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh một cái, cắn môi lắc đầu một cái.

Mắt của nàng sắc bén nhìn về phía Bích Thanh, "Ngươi có chuyện gạt ta?"

Bích Thanh bị doạ không hề nhẹ, "Nương nương người đã biết sao?"

Nàng không cho Bích Thanh chút mặt mũi nào, hiện tại tâm tình của nàng kém đến cực điểm, nàng không hy vọng phải hoài nghi người của mình, đặc biệt là những người nàng tin tưởng.

Bích Thanh làm ra vẻ sớm đã biết như vậy nhìn về phía Bích Quỳnh, "Ta nói nương nương sẽ nhìn ra mà, ngươi cứ không tin."

Bích Quỳnh chấp nhận nhắm lại mắt, "Nương nương nhìn ra được không phải vì món ăn, mà là vẻ mặt của ngươi!" Đã sớm cùng Bích Thanh nói để cho nàng giống như bình thường, không nên biểu hiện quá khác thường.

Nàng im lặng nghe hai nàng ấy một người đối một người đáp, hình như nàng đã hiểu lầm cái gì.

"Bích Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bích Thanh nhìn Bích Quỳnh một cái, "Mới vừa rồi ta nhìn thấy muội muội đem mỗi món ăn đều ăn vụng một miếng, bị phát hiện, nàng bắt ta không được nói ra." Bích Thanh nói xong bĩu môi, "Ta đều không có ăn vụng”

Nhãn thần của nàng phức tạp nhìn về Bích Quỳnh, nàng ấy là vì nàng nên mới thử thức ăn! Nàng ấy không để ý đến sự an toàn của mình mà đi thử đồ ăn vì nàng!

"Bích Quỳnh, đứng lên." Nàng đứng dậy đỡ Bích Quỳng lên, mặt tràn đầy cảm động.

"Nương nương, người nói xem cho cùng là ai lại làm ra những chuyện bất lợi này với người?" Bích Quỳnh cũng không có quá chú ý đến bản thân mình, nàng thật sự rất lo lắng cho nương nương.

Nàng lắc đầu một cái, "Tiểu Cúc đi đâu rồi?"

"A, Tiểu Cúc ở bên ngoài nấu nước."

Nấu nước? Nàng nhíu nhíu mày, trong lòng thật sự không muốn phải nghĩ theo hướng kia, "Nước của chúng ta đều là do Tiểu Cúc nấu sao?"

Bích Quỳnh lắc đầu một cái, "Cũng không nhất định, có đôi khi là chúng ta, có đôi khi là nàng......" Nói tới chỗ này, Bích Quỳnh chợt ngưng lại, ánh mắt nàng ấy phức tạp nhìn về phía nàng.

Nàng nhìn Bích Quỳnh như muốn khẳng định, xem ra bọn họ có chung một suy nghĩ.

"Bích Thanh, ngày hôm qua nước là do ai nấu?"

"Tiểu Cúc a, hai ngày nay hình như đều là nàng ấy lấy nước."

Đôi mắt của nàng chợt u ám, tại sao, tại sao nàng ấy phải làm như vậy?

"Bình tĩnh chớ nóng vội." Nàng nói với Bích Quỳnh, hiện tại tốt nhất không nên đánh rắn động cỏ.

Lũ vịt ăn xong lại bắt đầu ầm ĩ cả lên, nàng quát ầm lên mới khiến bọn chúng im được một lúc, thật sự bây giờ nàng rất mệt mỏi. Tối hôm qua rõ ràng nàng đi ngủ từ rất sớm, tại sao có thể như vậy chứ?

Hoa Dư hôm nay lại nghe thấy âm thanh rống giận kia, nhưng là rõ ràng không lớn bằng mấy ngày trước, hắn thật tò mò, trong hoàng cung này rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà mỗi ngày đều có tiếng quát tháo, hơn nữa cái âm thanh kia chắc chẵn là của một nữ nhân

Phái người đi hỏi thăm, mới biết là trong cung có một vị nương nương, bởi vì nuôi một lũ vịt nên rất ồn ào náo nhiệt, cho nên phải mỗi ngày phải quát tháo ầm ĩ.

Tu Hồng Miễn là người như thế nào chứ sao lại cưng chiều nàng ấy tới mức như thế này, Hoa Dư đối với vị nương nương này rất là tò mò.

Lập tức hắn hướng Tu Hồng Miễn nói muốn đi bái phỏng vị nương nương này, cái cớ đương nhiên là vì bảo vật độc nhất vô nhị của nàng rồi.

Tu Hồng Miễn không tiện từ chối, "Vậy để trẫm bồi Dư huynh cùng đi."

"Hồng Miễn huynh không cần phải khách khí, ngươi còn có nhiều chuyện như vậy, quả thực là rất bận rộn, Hoa Dư tự đi qua là được, hay là...... Hồng Miễn huynh đối với Dư đệ không đủ yên tâm?"

Tu Hồng Miễn cười một tiếng, "Dư huynh nói gì vậy."

Nhìn bóng lưng Hoa Dư rời đi, Tu Hồng Miễn nắm thật chặt quả đấm, nữ nhân này, thật đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt!

Nghe người thông báo nói Hoa Dư tới, nàng thực sự không tin, nhớ lại nàng thấy mình cũng chưa từng lấy thân phận này xuất hiện ở trước mặt hắn mà.

Vì không làm cho hắn hoài nghi, nàng học theo tư thái của Ngọc Tình, hơi nghiêng người về phía hắn chào một cái, "Gặp qua Dư vương." Âm thanh mềm đến nỗi chính nàng cũng phải nổi lên một tầng da gà.

Hoa Dư nhìn thấy vị nương nương này, có chút không dám tin, mặc dù nàng rất đẹp, nhưng lại không phải khuynh quốc khuynh thành.

Hoa Dư lập tức đáp, "Nương nương, Hoa Dư mạo muội đến, có nhiều mạo phạm."

Nàng lắc đầu một cái, "Không có gì đáng ngại, không biết Dư vương đến, vì chuyện gì?"

Hoa Dư vừa nói muốn được xem bảo vật của nàng, đã làm cho tất cả tiếng ồn ào đều bắt đầu vang lên.

Lông mày nàng run lên, làm sao chúng nó lại kích động như vậy chứ?

Nàng hơi khom người trước hắn nói, "Dư vương chờ chốc lát." Quay đầu, nàng gọi Bích Quỳnh lên cùng đi vào.

"Dừng ~! ~!!"

Khí thế như vậy, bàng bạc âm thanh, làm Hoa Dư cũng có chút rung động.

Nàng nhẹ nhàng bước ra, vừa đi vừa che mặt mà cười, "Bích Quỳnh, cái nha đầu này cũng thật là, không thấy Dư vương ở chỗ này sao? Âm thanh lớn như vậy thật là thất lễ với người a ~"

Bích Quỳnh cúi đầu, "Là Bích Quỳnh sơ sót, mong nương nương thứ tội."

Hoa Dư nhìn chủ tớ hai người, mặc dù vị nương nương này khi nói chuyện hay làm việc đều rất dịu dàng, nhưng hắn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhìn kỳ cục cực kì. Âm thanh kia thật sự là nha hoàn của nàng sao?

Thấy Hoa Dư quan sát các nàng, nàng hướng hắn khẽ mỉm cười.

Hoa Dư có chút kinh ngạc, cái nụ cười này...... Vì sao lại quen thuộc như vậy?

Hình như cảm thấy mình quá đường đột, hắn lập tức thu hồi tầm mắt, "Nghe nói bảo vật của nương nương ngàn vàng khó gặp, Hoa Dư mạo muội tiến đến, mong nưưong nương có thoả mãn tâm nguyện."

Nàng hạ thấp người nói xin lỗi với hắn, đem chuyện mình bị thương nói với hắn một lần.

Hắn làm ra bộ mặt tiếc nuối xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, nàng cất giọng nói một hơi.

Hoa Dư đi đến cửa nghe được một tiếng này, thân hình dừng lại.

Sau khi ra ngoài, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nữ nhân này thật là quái dị, cố gắng ở trong đầu tìm kiếm, đột nhiên, một linh quang thoáng qua, hắn nhếch môi cười, quay trở về đường cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.