Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 170




Nàng nhếch môi, "Chuyện chọn phi nên do Thái hậu cùng hoàng thượng quyết định, vốn là không tới phiên Dung nhi chen miệng. Dung nhi tự biết mình quá mức tùy hứng, xử sự không đủ chu đáo, trên người cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nếu Thái hậu đã muốn Dung nhi tuyển lấy một người, Dung nhi không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh. Chỉ là các tỷ muội khác cũng rất tốt, có lẽ trên người có rất nhiều ưu điểm so với Dung nhi, nhưng là Dung nhi lại chưa hiểu rõ về họ, có biết cũng chỉ là bình thường nhìn thấy như vậy, mỗi người đều có một mặt không để cho người khác biết, Dung nhi cũng thế. Nếu đã là người tốt nhất trong lòng mình, thì trước hết nên hiểu rõ người đó, cho nên xin Thái hậu thứ lỗi Dung nhi ngu muội, con thật sự không biết."

Thái hậu trên mặt tràn đầy tán thưởng gật gật đầu, "Ngươi đi xuống đi."

Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật may quá.

Thái hậu ánh mắt phức tạp nhìn về bóng lưng của nàng......

Kiền Sở Vương đã tới Thánh Dụ, dân chúng Thánh Dụ vô cùng hoan nghênh.

Trong hoàng cung, Tu Hồng Miễn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, các đại thần đã đến, dĩ nhiên, bao gồm nàng đây, Trì tướng quân.

Dân chúng nhiệt tình hoan nghênh, còn Tu Hồng Miễn thì lựa chọn ở hoàng cung chờ hắn. Như vậy vừa cho thấy sự nhiệt tình của Thánh Dụ, lại không mất đi uy tín của hoàng gia.

Trường hợp lớn như vậy, làm sao có thể thiếu Trì Tô Tướng quân? Cho nên nàng đứng ở chỗ của Tướng quân, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đại đài.

Bởi vì còn chưa chọn được hoàng hậu, nên Lệ phi rất vinh hạnh được Tu Hồng Miễn chọn làm tần phi duy nhất một có thể có mặt, an vị ở phía sau Tu Hồng Miễn.

Lệ phi vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tu Hồng Miễn, trên mặt khó nén được vui mừng.

Nàng híp híp mắt, hừ, nếu không phải là Tướng quân nàng đây phải ra mặt, ngồi chỗ đó không chừng sẽ là của nàng. Nhìn cái gì vậy! Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có cái bóng lưng cho ngươi mà thôi!

Mới vừa nghĩ như vậy, Tu Hồng Miễn quay đầu lại nói gì đó với Lệ phi, làm nàng ta mừng rỡ che mặt cười một tiếng.

Nàng nghiến răng, không sao, không sao, chỉ là nói một câu nói mà thôi.

Lệ phi từ bên cạnh cầm một quả quả nho, đưa đến bên miệng Tu Hồng Miễn, Tu Hồng Miễn cười nuốt vào.

Nàng nắm thật chặt quả đấm, không sao, không sao, chỉ là ăn một quả nho mà thôi.

Không biết là trong lúc rãnh rỗi hay là như thế nào, Tu Hồng Miễn vẫn cùng Lệ phi câu có câu không trò chuyện.

Thiện Xá lấy cùi chỏ chọc vào bên cạnh nàng, "Ngươi không sao chớ?"

Nàng trừng mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào đại đài, lại liếc nhìn Thiện Xá phun ra, "Không có ~ chuyện gì ~"

Phản ứng như thế khiến Thiện Xá cảm thấy lành lạnh, "Hoàng thượng chỉ là diễn trò mà thôi."

Nàng quay đầu nhìn về phía Thiện Xá, "Ta hiểu."

Nàng đương nhiên biết, gia hòa vạn sự hưng, nếu như trong một quốc gia, ngay cả Hoàng thượng cùng với phi tử của mình chung sống cũng không tốt, như vậy quốc gia này cũng đừng nói chuyện ổn định và hoà bình lâu dài.

"Biết rồi còn phản ứng lớn như vậy làm gì?"

"Phản ứng của ta rất lớn sao?"

Thiện Xá giống như nghe được chuyện cười, nói khoa trương, "Con ngươi cũng mau trợn lồi ra rồi."

Nàng xấu hổ nghiêng đầu, chính nàng cũng không biết mình tại sao phản ứng lớn như vậy. Chẳng qua nàng không phải là bởi vì ghen~ con người của nàng rất biết khoan dung, chưa bao giờ bởi vì chút chuyện nhỏ tính toán chi li. Gật đầu một cái, ừ, nàng là người có thể chống đỡ tất cả.

Thiện Xá cười cười, "Đợi lát nữa kiền Sở Vương tới cũng đừng làm ra cử động thất thường gì, tất cả đều phải cẩn thận."

Nàng gật một cái, hướng hắn làm mặt quỷ, "Nhị ca, ngươi cần phải bảo bọc tiểu đệ nha ~"

Thiện Xá nghe cười ha ha, "Không thành vấn đề."

Cảm giác đột nhiên có một ánh mắt nóng rực nhìn về phía này, nàng quay đầu lại nhìn, thì ra là Tu Hồng Miễn.

Nàng liếc hắn một cái, thế nào? Vừa rồi hắn và Lệ phi cười nói, lại không cho phép nàng nói chuyện cùng Thiện Xá sao?

Nàng khoác một cánh tay lên người Thiện Xá cánh tay, "Nhị ca ~~"

Phía trên, mặt Tu Hồng Miễn tràn đầy tức giận, hình như muốn đứng lên, lại phát hiện không thích hợp, chỉ đành phải nhìn chằm chằm vào nào rồi ngồi xuống.

Nàng không thèm để ý hắn, nhìn về Thiện Xá đang cười nhìn nàng.

"Nhị ca, ngươi có biết Diệp Hồng Mẫn hay không?"

"Sớm có nghe thấy, hắn là một hoạ sĩ nổi tiếng, Tam đệ đối với thư họa có hứng thú sao?"

Nàng cười cười, "Cách đây không lâu nghe nói tới kỳ tác của hắn 《 Hoán Khê quần áo 》, thật tò mò, cho nên hỏi một chút. Không biết nhị ca đối với thứ này có nghiên cứu không?"

"Nghiên cứu thì không thể nói, nhưng mà cũng có chút quan tâm....."

Thấy Thiện Xá bắt đầu có xu thế thao thao bất tuyệt, nàng lập tức ngừng lại lời của hắn, "Ta không phải hỏi nghiên cứu cái này" Nàng nhìn hắn nhướng lông mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.