Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 148




“Ô ô “

Cả người ta thật sự rất căng thẳng, A Hu đã đến rồi.

Thiện Xá và ta liếc nhau một cái, Thiện Xá nói với ta. “Nó đối với ngươi rất tốt.”

Nước mắt của ta đã tràn khoé mi, nếu như nó có chuyện gì, ta cũng thật sự xong rồi.

Ta tức giận quát Thiện Xá. “Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết không thể gọi nó tới!”

Thiện Xá nhìn ta nói. “Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới.”

Có thể làm cho người kiêu ngạo như hắn nói xin lỗi, ta biết hắn vô cùng chân thành.

Ta không muốn trách hắn nữa, hiện tại trong đầu ta đều là A Hu “A Hu, mau về đi!!”

“Ô ô ~~”

Âm thanh của A Hu càng ngày càng gần, ta gấp đến nỗi muốn khóc.

“Trở về đi!! Ngươi mà không nghe lời ta sẽ đánh ngươi!”

Lần này nó không nghe lời ta nói.., chỉ duy nhất một lần này.

Nó đi tới dưới chỗ cách gốc cây không xa, ta nhìn thấy nó, một thân trắng như tuyết.

Hình như nó ngẩng đầu lên nhìn ta. “Ô ô”

Ở phía dưới, hình như đàn sư tử đang tiến lại gần nó.

“Không!!!” Ta bất chấp tất cả, tung người nhảy xuống. “Các ngươi dám làm A Hu bị thương, ta sẽ tiêu diệt đám sư tộc nhà các ngươi!!”

Nhưng ta chợt cảm thấy bên hông bị một bàn tay kéo lấy, vậy mà Thiện Xá lại nhảy xuống theo ta.

Cách mặt đất không quá cao, hắn đột nhiên ngừng lại. Hai chân hắn kẹp chặt lấy thân cây, bọn ta liền bị treo lơ lửng trên cây.

“Buông ta ra!”

“Đàn sư tử không phải dễ chọc! Chỉ bằng ngươi căn bản không đối phó được với bọn chúng!”

“Buông ta ra!!” Ta không muốn nói chuyện với hắn, nhìn thẳng về đàn sư tử phía dưới. “Các ngươi có gan thì nhằm vào ta! Tới đây đi!”

Bọn chúng hoàn toàn không để ý tới ta, tất cả sư tử đều nhìn A Hu chằm chằm, thân thể chậm rãi tiến tới phía trước.

A Hu cũng tập trung vào đàn sư tử, đó là một ánh mắt mà ta chưa từng nhìn thấy, mang theo sự sắc bén, khát máu và ác độc.

Bỗng nhiên một con sư tử đưa móng ra phía trước, hình như chuẩn bị tấn công. Trong nháy mắt A Hu nhe răng, định xông lên cắn con sư tử kia, nhưng hình như nó còn không nắm chắc phần thắng, cho nên tiếp tục tiến lên phía trước một chút.

“A Hu ~~ ngươi mau về đi!!” Ta ở phía trên liều mạng kêu, liều mạng muốn giãy ra khỏi Thiện Xá.

“Câm mồm!” Thiện Xá nổi giận quát ta một tiếng. “Ngươi không nên phân tán sự chú ý của nó!”

Ta bị hắn quát đến mức sững sờ, nước mắt cũng không nhịn được nữa, to con đã rời đi rồi, chẳng lẽ ta còn phải trơ mắt nhìn A Hu rơi vào nguy hiểm mà không để ý tí gì sao!

“Tin tưởng nó!” Thiện Xá nói.

Phía trên ta đã khóc không thành tiếng, phía dưới đàn sư tử vẫn không có một chút cử động, chuẩn bị dùng toàn lực để đối phó với A Hu.

Đàn sư tử này rất đông, tổng cộng hơn mười con sư tử, hơn nữa đều là những con đã trưởng thành. Ta thật sự hít thở không thông, nếu như bọn chúng thực sự có can đảm tổn thương A Hu, chắc chắn ta sẽ xông xuống giết chết hết bọn chúng!!

Dần dần, đàn sư tử tiến lên định vây quanh A Hu, A Hu lùi về phía sau từng bước, nhưng không có ý định thoát khỏi vòng vây.

“Ngao ~~~” Một con sư tử chợt gầm lên một tiếng, trong nháy mắt tất cả lũ sư tử đồng loạt xông về phía A Hu.

“A ~~~~” Ta thề đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời ta phát ra âm thanh có decibel cao như vậy.

Hình như Thiện Xá không chịu nổi, cánh tay vốn đang giữ chặt bên hông ta, giơ lên bịt kín miệng ta lại, chỉ dùng một tay ôm lấy toàn bộ sức nặng toàn thân của ta.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó, ta thấy bóng dáng nho nhỏ của A Hu nhảy trong không trung, làm ta cảm thấy nó giống như đang bay. Trước kia khi ta nhìn nó chạy nhảy trên giường, ta đã cảm thấy nó nhảy rất tốt, không thể nghĩ đến nó có thể đạt đến trình độ này.

“Ô!” Âm thanh ngắn gọn mà bén nhọn, làm cho ta cảm thấy vô cùng chói tai, đó tiếng A Hu kêu, ta chưa từng nghe qua, nhưng ta biết, nó thực sự đã nổi giận!

“Ngao” sau đó chính là hỗn chiến, mặc dù ở cách mặt đất không cao, nhưng dù sao cũng là có chút khoảng cách, ta chỉ thấy một đàn sư tử không ngừng lao vào, cắn xé, gầm thét, ta căn bản không biết được tiếng kêu của A Hu phát ra từ chỗ nào.

Toàn thân ta không ngừng căng thẳng, không nhịn được mà run rẩy.

Tất cả mọi động tác đều kết thúc ở một giây sau đó, đàn sư tử nằm bất động, trông giống như một ngọn núi.

Trong lòng ta có chút mừng rỡ, A Hu thắng rồi sao?!

“A Hu?”

Không có tiếng trả lời.

Vốn dĩ thân thể ta cũng vì quá mức căng thẳng mà cứng còng lại, nhưng trong nháy mắt đã mềm nhũn ra.

Ta không dám gọi nữa, bởi vì ta rất sợ phải xác nhận xem rốt cục nó có còn sống hay không.

Có lẽ Thiện Xá biết ta đã dùng hết tất cả khí lực trên người, bọn ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.