Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 146




Bầu trời nơi này trong veo, hằng hà sa số ngôi sao chằng chịt điểm xuyết trên nền trời xanh thẳm, vô cùng mỹ lệ.

Bốn người chúng ta nằm ở khu đất trống phía bên ngoài, trong mũi ngửi thấy mùi bùn đất trong lành, thỉnh thoảng còn có mùi thơm của cây cỏ từ xa bay tới.

“Tiểu thư, người nói xem có phải sau khi người ta chết sẽ bay lên trên trời không?” Bích Quỳnh nhìn lên không trung, giống như đang nhớ lại chuyện gì.

Ta hiểu Bích Quỳnh lại đang nhớ người nhà. “Đúng thế, người đó hẳn là sẽ ở trên trời và luôn dõi theo những người mình yêu quý.”

Bích Quỳnh quay đầu nhìn ta. “Thật sao?”

“Thật!” Đây chính là lời nói dối tốt đẹp nhất mà ta dành cho Bích Quỳnh.

“Vậy không bằng chúng ta đều chết hết đi! Lên trên trời thật tốt, chỉ cần đưa tay là có thể bắt được những vì sao.” Bích Thanh không hợp thời nói ra làm huỷ hoại hết khung cảnh, ta và Bích Quỳnh không nói được gì.

Ta gõ đầu Bích Thanh một cái. “Rốt cuộc thì trong này đựng những thứ gì?”

Bích Quỳnh nghe xong cười ha hả, Bích Thanh bĩu môi, không biết mình lại nói sai cái gì. Tiểu Cúc ngồi bên cạnh cũng cười hắc hắc theo Bích Quỳnh.

Ta nhìn khuôn mặt cười ngây thơ của Tiểu Cúc, cái gì cũng không biết thật tốt, chỉ có như vậy mới có thể sống vui vẻ.

“Tiểu Cúc, tối nay ăn no chưa?”

Tiểu Cúc thấy ta hỏi, nhìn ta híp mắt cười cười. “Hình như có chút khổ, ta không thích bị khổ.”

Có lẽ bọn Bích Quỳnh cũng nghĩ thế, chỉ là tất cả mọi người đều không nói ra. “Vậy ngươi thích ăn cái gì?”

Tiểu Cúc suy nghĩ một chút. “Thịt.”

Trong đầu ta không ngừng thoáng qua các loại động vật, thỏ? Không đành lòng, chim? Không đành lòng, cá? Ừ, nhẫn tâm một chút là được.

“Được. Ngày mai chúng ta ăn thịt.”

Ba người bọn họ vừa nghe đến sẽ có thịt để ăn, lập tức có vẻ hưng phấn khác thường.

Trong khoảng thời gian này thật sự là làm khổ các nàng.

Tháng mười một ở phương bắc rõ ràng đã khá lạnh, mặc dù chúng ta đã mặc thêm rất nhiều y phục.

“Vào nhà thôi, ban đêm lạnh quá.”

Bọn Bích Quỳnh lưu luyến đứng dậy đi vào nhà.

Giống như cũ, ta cùng A Hu ở một phòng, ba người bọn họ ở một phòng.

Trở lại trong phòng, ta bế A Hu đang ngồi trên cửa sổ lên, từ bên ngoài ta có thể nhìn thấy nó vẫn cứ ngồi bên cửa sổ như vậy, một mực nhìn ta. Đối với nó mà nói, như vậy rất không công bằng, nên ta mới lựa chọn quay về sớm một chút.

“Ô ô ~~” Nó không ngừng nghẹn ngào ở trong lòng ta, làm như có nhiều uất ức lắm.

“Ta biết rồi~ A Hu nhà chúng ta đáng thương nhất ~ sau này ta sẽ đặc biệt dẫn ngươi cùng đi ngắm sao được không?”

A Hu vốn dĩ đang bày ra một bộ đáng thương, nhưng sau khi nghe xong những lời này, lập tức vui vẻ đến mức lộ ra hai hàm răng trắng bóng, hình như rất mãn nguyện.

Quả nhiên ngày hôm sau khi Thiện Xá tới, ta vô cùng phấn chấn vỗ vai hắn. “Hôm nay ăn thịt. Đi! Ta với ngươi đi săn thú!”

Thiện Xá nhìn một thân y phục mà đại tiểu thư ta mặc, hiển nhiên là một bộ y phục nam nhân, cười lắc lắc đầu, đi theo phía sau ta.

“Nghe nói chung quanh đây có gà rừng, thịt rất mềm, có khả năng chịu lạnh cao, mùa đông ăn vào cũng không sợ lạnh.”

Ta vừa nghe, lập tức thay đổi kế hoạch ban đầu. “Vậy chúng ta đi thôi!”

Mặc dù ta không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng lại không khỏi có chút hứng thú, Thiện Xá cũng nhìn thấu sự kích động của ta. “Bình tĩnh một chút.”

Ta nhìn hắn cười xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn không giấu được sự hưng phấn, cành cây cầm trong tay cũng rung lên.

Cành cây đó là do Thiện Xá làm giúp ta, đầu rất nhọn, vô cùng hữu ích.

“Tại sao ngươi không cầm cành cây?” Ta nhìn đôi tay trống không của Thiện Xá, chẳng lẽ hắn muốn để cho ta làm hết, còn mình thì ngồi ăn sẵn?

“Sao ta phải dùng đến cành cây?”

Ta vừa nghe có chút tức giận, dùng thì đã làm sao, dùng cành cây là rất kém cỏi sao?! Vậy tại sao hắn còn để cho ta cầm!

Chợt có động tĩnh ở phía trước, tạm thời ta không so đo cùng hắn, không dùng cái gì mà săn được mới là có bản lĩnh.

Đến khi khoảng cách càng ngày càng gần, động tĩnh càng lúc càng lớn, ta có chút nghi ngờ, rốt cuộc con gà rừng kia lớn thế nào mà gây ra tiếng động to như vậy?

Thiện Xá quay đầu, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của ta nói. “Trèo lên trên cây đi.” Hắn nhỏ giọng nói, chỉ chỉ vào cái cây to bên cạnh.

Ta cười cười. “Ta sẽ không trèo cây.”

Thiện Xá trừng mắt nhìn ta một cái, quay đầu khom người đưa lưng về phía ta.

Ta vừa nhìn thấy tư thế của hắn, thế thì sao? Còn muốn quay mông lại để thúi chết ta hay sao?

Hắn thấy ta nửa ngày không có chút phản ứng, lấy tay vỗ vỗ xuống, chỉ chỉ lưng của hắn.

Ta sững sờ, không phải hắn muốn cõng ta đấy chứ?

Thấy ta vẫn bất động như cũ, hắn nghiến răng một cái, xoay người ôm ngang người ta.

Không chuẩn bị tinh thần ta nhỏ giọng hô một tiếng, nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn, ta hơi rụt đầu lại, ta vốn là người phản ứng chậm, phải cho ta thời gian để thích nghi chứ.

Thiện Xá không dừng lại quá lâu, tung người một cái liền nhảy lên trên cây.

Lúc trước ta đã nói rồi, đây là một cái cây rất cao lớn, một người căn bản ôm không nổi, huống chi phía dưới cây này lại không có cành, nói cách khác bọn ta chỉ có thể ngồi trên ngọn cây.

Thiện Xá nhảy một phát, còn chưa tới một nửa thân cây, mắt thấy sắp bị rơi xuống. “Nha nha nha nha ~~” Ta sợ đến mức dùng tay siết y phục của hắn.

Bởi vì hai tay Thiện Xá đã ôm ta, nên đành phải dùng 2 chân kẹp thân cây lại.

Rất rõ ràng, dù có là người lợi hại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể kiên trì được bao lâu.

Ta cảm thấy hắn bởi vì dùng quá nhiều sức mà không ngừng run lên, “Ca, trước hết ta phải nói, ngươi ngàn lần đừng ném ta xuống dưới, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp người.”

Hình như Thiện Xá không thể nói chuyện, hắn phải dùng toàn lực kẹp lấy thân cây.

Mắt ta vừa liếc xuống phía dưới, lập tức bị sợ đến nhắm mắt lại.

Thiện Xá kìm nén đến nỗi mặt đỏ rần, từ trong cổ họng kêu ra mấy chữ. “Có, cái gì.”

Ta dùng sức lắc đầu. “Không có gì, không có gì. Mau lên đi, bây giờ mà đi xuống sẽ không còn đường sống.”

Tại những thời điểm quan trọng như thế này, ta không muốn kích thích hắn, ngộ nhỡ hắn không tập trung, vậy ta liền ngọc nát hương tan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.