Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 145




Thiện Xá đứng một bên gần như không thể tin vào mắt mình nữa. “Ngoại trừ ta ra, không ai có thể thuần phục nó, nhưng một nữ nhân là ngươi lại có thể làm được.”

Ta nhíu mày nhìn Thiện Xá. “Nữ nhân thì sao? Những gì nam nhân các ngươi có thể làm, thì nữ nhân cũng có thể làm được!”

Thiện Xá nhìn nữ nhân trước mắt đầy thưởng thức, quả thật, nàng làm được. Bất luận trên một phương diện nào, nàng còn lợi hại hơn so với rất nhiều nam nhân.

Nói xong câu đó, ta cảm thấy mình giống như một nữ hiệp. Hết sức oai phong.

Vì vậy ta kẹp lấy bụng ngựa, chuẩn bị để lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.

Ai ngờ ta đánh giá năng lực của con ngựa quá thấp, nó lập tức lao đi như một mũi tên. Theo quán tính, ta bị ngã về phía sau. Trong thời khắc căng thẳng, tay ta vẫn kiên quyết giữ chăt dây cương. Con ngựa chợt cảm thấy có một lực ghì nó lại, chân trước lại càng đá cao.

Lần này làm thế nào ta cũng không thể tránh được rồi, trơ mắt ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Đột nhiên ta cảm thấy ấm áp ở sau lưng, ngay sau đó lại thấy bên hông bị nắm lấy, Thiện Xá ôm lấy ta từ phía sau, sau đó nhảy thẳng lên yên ngựa.

Không biết Thiện Xá có tuyệt chiêu gì, mới vừa ngồi lên, con ngựa vốn dĩ đang nóng nảy lập tức yên tĩnh lại, chậm rãi đi về phía trước.

Đây cũng là lần thứ hai ta cưỡi ngựa cùng với hắn.

Lần đầu tiên là khi ở trong quân doanh, cả hai bọn ta đều mặc áo giáp.

Lần này cả hai đều mặc quần áo mềm mại, ta có thể cảm thấy hết sức rõ ràng nhịp tim của hắn, bởi vì mới vừa dùng sức nhảy một cái, cho nên tim đập có chút nhanh, lại mạnh mẽ.

Lồng ngực hắn rất rắn chắc, tựa vào đem lại cho ta cảm giác an toàn, ta có vài phần thắc mắc không biết hắn có cơ bụng không? Lần trước trong lúc vô tình giúp Tu Hồng Miễn thay y phục, ta mới phát hiện ra hắn có cơ bụng sáu múi, làm ta giật mình không ít.

Tốc độ của con ngựa dần tăng lên, gió mát thổi qua trên mặt ta, làm cho ta tỉnh táo hơn rất nhiều, rốt cuộc ta đang suy nghĩ lung tung gì thế chứ!

Được rồi, thả lỏng một chút, thật sự thì ta cảm thấy được bụng Thiện Xá cũng có sáu múi cơ.

Khung cảnh này thật sự rất lãng mạn, một nam một nữ cùng nhau cưỡi một con ngựa, lại ở một nơi đẹp như vậy.

Ta có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, không biết hắn có cảm nhận được hương thơm nữ tính trên người ta không?

Nghĩ tới đây, ta đột nhiên hét lên. “A, Thiện Xá, ta...ta muốn xuống đây, ngươi làm thế này làm sao ta có thể cưỡi ngựa giỏi được? Ta muốn tự mình cưỡi con ngựa con.”

Thiện Xá chần chờ một chút, quay ngựa lại phía gốc cây đại thụ.

Đi tới dưới tàng cây, hắn tung người nhảy xuống ngựa, đưa tay ra.

“Cám ơn, không cần, ta không có yếu ớt như vậy.” Nói xong ta tự nhảy xuống.

Thiện Xá cười rồi thu tay về, một hình ảnh đẹp như vậy, cảm động như vậy, ngay cả hắn suýt chút nữa cũng bị chìm đắm ở bên trong, thế nhưng nàng lại trốn tránh, muốn cưỡi ngựa một mình.

Rốt cuộc nàng là nữ nhân như thế nào?

Ta cưỡi ngựa con ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại không yên, cứ thế mà tiến về phía trước. Cảm giác vừa rồi mọi thứ thật quá hoàn mĩ, lại bị ta phá cho hỏng. Tại sao? Từ khi ta chạy trốn cho tới giờ đã được hơn nửa tháng, còn chưa có gội đầu qua, mới vừa rồi ta ngồi ở trước mặt Thiện Xá, vừa đúng hướng gió thổi lại, nếu để Thiện Xá ngửi thấy mùi gì đó quái dị trên đầu ta……thì thật sự…………

Không khí ở đây rất trong lành, không biết có phải vì thế mà mọi người đều một tháng mới tắm một lần, thậm chí đến nửa năm. Nhưng ta không có thói quen đó, mặc dù không bẩn nhưng cùng lắm là nửa tháng ta phải tắm một lần, nếu không sẽ cảm thấy thật thúi.

Sau khi ta quay lại, thấy bọn Bích Quỳnh đã làm xong đồ ăn, nói thật là hương vị chẳng ra làm sao.

Mọi thứ để làm đồ ăn đều là những thứ sẵn có, nói khó nghe một chút thì đấy chính là rau dại, có điều mùi vị của nó không có ngon như ở hiện đại. Các loại gia vị dùng để nấu ăn quá ít, ăn vào cảm giác rất khó chịu, nhưng ta không dám biểu lộ ra, dù sao đây cũng là thành quả một buổi chiều của ba người bọn họ.

Hình như Thiện Xá cũng không ăn nổi, hắn không thể ở lại đây nữa, liền chạy về nhà trọ, hắn bảo ngày mai sẽ trở lại.

Trở về phòng, A Hu đang nằm trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hiện tại số lần nó ngủ ngày càng ít.

Cảm thấy ta đi tới, nó lập tức vui vẻ đến mức kêu ô ô.

Ta đã đặt ra quy định cho nó, không cho phép ra khỏi căn phòng này, không cho phép lộn xộn, không cho phép kêu loạn.

Nó rất nghe lời.

Lúc trước ta còn hoài nghi A Hu đi theo ta bữa có bữa không sẽ làm cho nó không chịu nổi, sau đó lại nghe Thiện Xá nói, một lần ăn yêu hồ có thể chịu đựng được nửa tháng, nhưng những loại yêu hồ cao nhất như nó chịu đói một tháng đều không thành vấn đề. Thân thể của bọn nó rất thông minh, ăn cơm xong sẽ không tiêu hoá hoàn toàn, mỗi ngày chỉ tiêu hao một chút, nếu ngày thứ hai có ăn, cũng tiếp tục dự trữ lại.

Buổi tối bốn người chúng ta giao hẹn ăn xong sẽ đi ra ngoài ngắm sao, A Hu ở một bên vui vẻ đến mức nhảy vòng quanh.

Ta không đành lòng nhìn nó. “Ngươi không thể đi ra ngoài đâu”

Bọn Bích Quỳnh sợ A Hu, chỉ cần vừa thấy nó thì toàn thân cứng còng, động cũng không dám động, nếu như mang A Hu theo, thì ba người kia khỏi phải ngắm sao.

Ở đây khác với trong cung, buổi tối có rất ít hoạt động có thể tiêu khiển, ngắm sao cũng coi như một cách giải trí cho đỡ nhàm chán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.