Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 140




“Dư phi nương nương? Ta là Phùng Mụ đây.”

...... Ta không mở miệng, để cho bà ta tự rời đi.

“Dư phi nương nương?” Phùng Mụ tiếp tục đi quanh phòng gọi.

......

“Dư phi nương nương, ta là Phùng Mụ.”

Gọi đi gọi lại đến hai mươi mấy lần, ta thật sự không kiên nhẫn nổi nửa, Phùng Mụ gọi nhiều như vậy không thấy phiền sao! Đến quỷ cũng biết bà ta là Phùng Mụ rồi.

Trước tiên ta bảo Bích Quỳnh tạm thời cứ ở yên dưới gầm giường, một mình từ dưới gầm giường bò ra ngoài.

Phùng Mụ vừa thấy ta lập tức vui mừng. “Quả nhiên ta đã đoán đúng, biết ngay là ngươi ở đây.

Trên mặt ta xuất hiện ba cái vạch đen, thì ra bà ta tự suy đoán! Sớm biết vậy thì cho dù bà ta có gọi tên ta cả trăm lần ta cũng không đi ra.”Phùng Mụ, làm sao bà đoán được ta ở đây?”

Phùng Mụ hình như rất tự đắc, ta hiểu rõ tiếp theo nàng muốn nói câu gì.

“Phùng Mụ ta ở trong cung đã hơn nửa đời người, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không đoán được?”

Ta đến bên Phùng Mụ dùng tay mô tả lời nói của Phùng Mụ, một chữ cũng không thiếu.

Phùng Mụ thấy thế cười lớn gật đầu với ta. “Ngươi thật là hiểu ta.”

Không phải ta hiểu rõ bà ta, mà là mỗi lần vừa hỏi bà ta đều nói câu này.

“Bân nhi rất sợ ở một mình, cho dù là lúc nào, chỉ cần không có người hắn sẽ khóc. Mỗi sáng sớm hắn đều khóc, ta thường bị tiếng khóc của hắn đánh thức. Nhưng mấy ngày nay, hắn lại không khóc, rõ ràng là trong phòng có người, mà lại là người hắn có nhận biết. Cộng thêm hoàng thượng đang tìm ngươi khắp nơi...ngươi nói xem ta có thể không đoán được sao?”

Ta gật gật đầu.

“Nha đầu nhà ngươi cũng thế, có việc gì mà không trực tiếp tới tìm ta! Còn phải lừa ta.” Phùng Mụ nói, còn có chút tức giận.

Ta mặt dày đi tới cười với bà. “Không phải ta sợ làm liên lụy tới bà sao.”

Phùng Mụ cười khẽ một tiếng. “ Phùng Mụ ta ở trong cung cũng là một người từng trải, nếu dễ dàng bị dính líu vào như vậy, thì làm sao còn có thể sống đến bây giờ?”

“Ai nha, là lỗi của ta, Phùng Mụ bà cũng đừng tức giận.” Bị bà ta bắt quả tang, nhất định là phải nịnh nọt, ta chỉ có thể liều mạng lấy lòng, miệng lưỡi của bà ta đã từng thấy, quả thực rất khủng khiếp!

“Còn có một cái ta vẫn không nghĩ ra? Làm sao ngươi có thể ngủ dưới gầm giường được?” Phùng Mụ nhìn chằm chằm xuống gầm giường nói.

Thân thể của ta hơi nghiêng một chút, giật mình nhìn bà. “Không phải chứ? Cái này mà bà cũng có thể đoán được?!”

Phùng Mụ cười ha ha. “Nha đầu nhà ngươi là một người cực kì xem trọng tình cảm, có phải ngay cả nha hoàn ngươi cũng mang đi?”

Ta liều mạng gật đầu. “Phùng Mụ nói đúng, Phùng Mụ nói đúng. Bích Quỳnh ~ mau ra đây.”

Bích Quỳnh từ gầm giường run rẩy bò ra ngoài, nằm ở bên trong đã lâu, tay liền không có lực.

Ta chạy nhanh qua đỡ nàng lên.

Phùng Mụ vừa thấy liền hừ lạnh một tiếng. “Nha hoàn này cũng quá yếu ớt đi, đều là bị ngươi quá nuông chiều.”

Bích Quỳnh vừa nghe, vội vàng thu tay lại.

“Cho dù ngươi là nha hoàn của Dư phi, Phùng Mụ cũng phải nói với ngươi mấy câu, làm hạ nhân, khổ nữa mệt mỏi nữa cũng phải chịu đựng, sao lại có đạo lý khiến chủ tử hầu hạ ngược lại.”

Ta quay ra cười cười với Bích Quỳnh. “Tính tình Phùng Mụ chính là như thế, không vừa ý là sẽ nói, nhưng thật ra bà ấy rất tốt, em đừng để trong lòng.”

Bích Quỳnh gật đầu một cái, nhìn về phía Phùng Mụ nói: “Lời Phùng Mụ dạy, Bích Quỳnh nhất định nhớ kỹ.”

Phùng Mụ gật đầu một cái. “Nha hoàn này coi như hiểu chuyện.”

Ta có chút hài lòng. “Cũng đúng thôi ~ không nhìn một chút xem là nha hoàn của ai.

Phùng Mụ vừa nghe, lập tức nở nụ cười. “Đúng vậy, bị nha đầu nhà ngươi dạy dỗ thành ra mất hết quy củ.”

Ta xông tới chỗ Phùng Mụ chớp mắt vài cái. “Ta còn không đủ quy củ à? Ngài là lớn nhất, nếu không ta tới hầu hạ ngài?”

Lời của ta chọc cho Phùng Mụ cười ha ha.

“Nha đầu, nghiêm túc mà nói, nghe nói hoàng thượng thiếu chút nữa lật tung Hoàng Thành lên, nếu hắn không tìm được, chỉ sợ sẽ hoài nghi ngươi đang ở trong hoàng cung.”

Đã lục tung tất cả lên rồi? Động tác của hắn cũng khá nhanh, ta cho là ít nhất hắn cũng phải mất nửa tháng mới có thể lục soát xong.

“Nhanh đi dọn dẹp đồ của ngươi, buổi chiều phải lên đường ngay.”

“Buổi chiều? Có phải quá gấp hay không? Sáng sớm ngày mai hãy đi.”

Phùng Mụ nhướng mày. “Chuyện như vậy sao có thể kéo dài, nghe Phùng Mụ ta không bao giờ sai.”

Dọn dẹp xong xuôi, chúng ta liền ra khỏi hoàng cung.

Phùng Mụ quả nhiên là một người lợi hại, lấy cớ xiêm áo của nàng làm không được thoải mái, chạy đến phòng may quần áo mắng to, sau đó chỉ vào rất nhiều kiểu nói không hợp ý, yêu cầu phải may lại.

Phùng Mụ ra tay, ai dám không nể mặt?

Từng người một lập tức đem những xe vải Phùng Mụ chỉ ra ngoài, chỉ sợ làm chậm sẽ bị Phùng Mụ mắng.

Chúng ta liền thừa dịp mọi người đi, giả bộ đi theo phía sau xe vải vóc, sau đó trốn xuống dưới xe.

Ra đến cửa Hoàng cung thì bị thủ vệ ngăn lại, nhưng khi nghe nói là Phùng Mụ muốn mua gì đó, lập tức thả ra.

Ta và Bích Quỳnh bị treo ngược ở gầm xe, mặc dù tay bởi vì dùng sức quá độ mà có chút run rẩy, nhưng ta lại không ngừng được mà cười như cũ, Phùng Mụ mới vừa ở phòng may quần áo mắng những người ở đó xối xả, rõ ràng không có việc gì cũng bị bà mắng té tát, tính tình thật sự rất đáng yêu. Tự nhiên ta phát hiện ra mình vô cùng may mắn, đối với bà coi như là không đánh nhau thì không quen biết.

Không biết phải quẹo qua bao nhiêu khúc quanh, ta thật sự không chịu nổi, nháy mắt với Bích Quỳnh, liền nhẹ nhàng buông tay, rốt cuộc cũng chạm đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.