Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 136




Trở lại trong cung, ta bày những món đồ chơi mua được ở chợ ra, “Các ngươi chọn đi, thích cái nào thì lấy cái đấy.”

Bọn Bích Quỳnh cũng đã lâu không xuất cung, nhìn thấy các loại đồ chơi thì thích đến nỗi không buông tay được, cái nào cũng cảm thấy đẹp, cho nên chọn nửa ngày cũng không chọn được.

“Được rồi, được rồi, không chọn được thì hãy lấy tất cả đi, chờ đến lúc chúng ta xuất cung, mọi người đổi lại cùng chơi.”

Bích Quỳnh vừa nghe, cong cong môi. “Nương nương, ngài thật sự vẫn muốn xuất cung sao? Hoàng thượng cũng đã......”

Thấy ta thu lại nụ cười, Bích Quỳnh biết điều ngậm miệng lại.

“Ta đã nói rồi, việc ta rời khỏi Hoàng cung sẽ không bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn. Những ngày này, hãy xem như là một kết thúc đẹp.” Đã gặp nhau thì sẽ có lúc phải chia tay, những từ ngữ này tự nhiên xuất hiện trong đầu ta.

Cách lễ hội Đèn lồng ngày càng gần, tâm tình của ta càng phức tạp, không có sự vui vẻ giống như trong tưởng tượng, nhưng cũng không ngừng trông mong.

Tối nay, Tu Hồng Miễn lại tới. “Ái phi, đã lâu như vậy, nhưng ta và nàng vẫn chưa thực sự là vợ chồng, trẫm suy nghĩ thật lâu, có lẽ đây cũng là thời điểm nên sinh thêm long tử rồi.”

Thấy ánh mắt Tu Hồng Miễn càng ngày càng sâu, ngay cả hô hấp cũng có chút nặng nề. Ta nắm thật chặt y phục, đùa gì thế, ta đang muốn rời đi, chẳng lẽ còn phải mang một đứa nhỏ hay sao?

“Hoàng thượng ~ thần, nô tì cảm thấy khó chịu.”

“Ái phi khó chịu ở đâu? Có cần truyền thái y không?”

Thấy vẻ mặt nóng nảy của Tu Hồng Miễn, ta lập tức giải thích. “Không cần không cần, ngài biết đấy, mỗi tháng nữ nhân luôn có vài ngày như vậy......”

Tu Hồng Miễn rốt cuộc cũng nổi cáu. “Tháng này của ngươi có phải kéo dài quá lâu không!? Cũng đã hơn hai mươi ngày rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa hết?!”

À? Hơn hai mươi ngày sao? Ta khẽ nở một nụ cười tươi tắn. “Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Sắc mặt Tu Hồng Miễn càng lúc càng khó coi, đôi mắt thâm thúy càng ngày càng đen, ta cảm thấy trên người hắn tràn đầy hơi thở nguy hiểm.

“Đợi chút, ngươi...ngươi hãy nghe ta nói, ta...ta...... Đột nhiên cảm thấy thân thể có cảm giác khác thường, hình như......” Ta thật sự mừng rỡ. “Ha ha, tới thật rồi, không tin ngươi lập tức truyền thái y đến xem.”

Ánh mắt u ám của Tu Hồng Miễn lập tức trong trẻo trở lại, pha vẻ tức giận, nữ nhân này!

Ta cười nhìn hắn khiêu khích một cái, sau đó làm bộ tiếc rẻ nói. “Ai, hoàng thượng, long tử của ngài cứ như vậy không có......”

Bộ mặt Tu Hồng Miễn co rút, híp híp mắt. “Tháng sau, trẫm sẽ làm ngươi cảm nhận được cảm giác có long tử.”

Nụ cười của ta thiếu chút nữa không kiềm chế được, thật may mắn, tháng sau ta đã rời đi.

Nhận lấy băng vệ sinh Bích Quỳnh đưa tới, ta buộc lại sau đó đi ra, ở đây bất tiện nhất chính là thứ này, không thể nào giống như hiện đại.

Hình như Tu Hồng Miễn hoàn toàn không vì ta có kinh nguyệt mà bị ảnh hưởng, mỗi ngày vẫn tới chỗ của ta, chỉ là buổi tối sẽ rời đi. Ta có chút không hiểu, nghe Bích Quỳnh nói, Đế Vương nên tránh lúc Tần phi có kinh nguyệt, bởi vì kinh nguyệt của nữ nhân màu đỏ, sẽ mang điềm xấu đến cho Hoàng gia.

Nếu hắn cũng không để ý, thì ta cũng không có gì, hắn đến ta vẫn nhiệt tình tiếp đón vì mỗi lần hắn đến đều đem cho ta những điều bất ngờ.

“Hôm nay có cái gì mới không?” Ta cười hì hì nhìn hắn.

Tu Hồng Miễn chỉ cười. “Đi thì biết.”

Mặc dù biết mỗi lần hắn sẽ thừa nước đục thả câu, nhưng ta vẫn hỏi theo thói quen.

Lần này không xuất cung, nhưng hắn nói sẽ làm cho ta mở rộng tầm mắt. Ta rất mong đợi, đi theo phía sau hắn.

Hắn càng đi càng chậm, ta cảm thấy giống như là không dịch chuyển....

Thật là hết cách, người dẫn đường trước mặt đi chậm như vậy, ta cũng không thể làm gì khác hơn là cứ từ từ đi theo, cuối cùng gần như là dừng lại.

Ta đứng ở phía sau đợi Tu Hồng Miễn nửa ngày, rốt cuộc nghe được tiếng của hắn. “Chẳng lẽ trẫm đi chậm như vậy mà ngươi còn không đuổi kịp?”

Ta ngốc nửa ngày, mới hiểu được, thì ra hắn đi chậm như vậy là vì chờ ta!

Ta sải 2 bước đến cạnh hắn, liên tiếp cười nói xin lỗi. “Ha ha, thật là ngại quá.”

Tu Hồng Miễn quay đầu nhìn ra xa, làm như không nghe thấy tiếng ta. Ta lúng túng đứng ở bên cạnh hắn, rốt cuộc hắn muốn thế nào?

Đột nhiên, ta cảm thấy tay bị kéo, Tu Hồng Miễn nắm lấy tay ta, dắt ta đi về phía trước.

Nhịp tim của ta đột nhiên tăng nhanh, khó có lúc nào hắn dịu dàng như vậy.

Ta phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn, mặc dù có chút khổ cực, nhưng ta vẫn len lén cười ở bên cạnh. Không ngờ Tu Hồng Miễn cũng có một bộ mặt đáng yêu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.