Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 131




Trở lại cung Dư Điệp, Bích Quỳnh vội vàng đi tới khoác thêm cho ta một cái áo khoác. “Ngoài trời có chút lạnh, nương nương nên giữ gìn ngọc thể.”

Ta mỉm cười với Bích Quỳnh.

Đi vào trong phòng, ta liền lấy mẩu giấy trong tay ra, tờ giấy đó Bích Quỳnh đã nhân tiện lúc khoác áo nhét vào trong tay ta, có tin tức của Thiện Xá?!

Quả nhiên buổi tối Tu Hồng Miễn không tới, ta nghe nói hình như Đế Vương không thể gặp cái đó của nữ nhân, nếu gặp phải sẽ có điềm xấu. Ta hả hê ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Thiện Xá đã nói, sẽ thừa dịp lễ hội hoa đăng dẫn ta đi.

Bích Quỳnh đang đứng ở ngoài cửa, ta để cho nàng chờ một lát, hiện tại ta đang rất rối rắm không biết có nên mang theo chị em bọn họ không, nếu như mang bọn họ đi, chỉ sợ phải mang cả Tiểu Cúc đi cùng, nếu vậy sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Thiện Xá, vốn dĩ muốn dẫn ta đi cũng đã rất khó khăn rồi.

“Vào đi.” Đồ ta chuẩn bị để mang đi đều là những thứ đáng tiền, lúc trước khi chuẩn bị cái gì cũng muốn mang theo, kết quả bốn bọc quần áo cũng không đựng hết, bất đắc dĩ, ta đành phải lấy một mảnh vải, chọn đại mấy thứ giá trị nhất, gói lại như một bọc quần áo, nhét vào gầm giường.

“Nương nương, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?” Ta bảo Bích Thanh cùng Tiểu Cúc đi ra ngoài, chỉ thương lượng cùng Bích Quỳnh.

“Đến lễ hội Hoa Đăng ta muốn rời khỏi Hoàng cung.”

Bích Quỳnh không thể tin được, trợn tròn hai mắt, lúc trước nương nương muốn rời đi nàng còn hiểu được, nhưng hiện tại Hoàng thượng cũng đã đối xử với nương nương tốt như vậy, không biết tại sao nương nương còn muốn rời đi. “Nương nương, hiện tại ngài đã được sủng ái như vậy rồi, tại sao......”

Được sủng ái? Cũng chỉ là một người thế thân thôi, có lẽ lúc hắn nhìn ta sẽ nghĩ tới hình bóng một nữ nhân khác, đối xử tốt với ta cũng chỉ bởi vì nữ nhân kia! Ta hít sâu một hơi, không sao, hắn thích ai cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta không quan tâm!

“Ta đã quyết định phải đi, thái độ của Hoàng thượng đối với ta như thế nào cũng không quan hệ.”

Bích Quỳnh ngẩn người. “Nương nương, chẳng lẽ người cùng Thiện Tướng quân......”

“Không có, ngươi đừng loạn tưởng.”

Bích Quỳnh thấy vẻ mặt của ta nghiêm túc, liền gật đầu. “Nương nương, mặc dù nô tì hiểu rõ mình không có tư cách, nhưng vẫn muốn khuyên người, nếu hoàng thượng đã đối xử với người tốt như vậy, người cũng đừng gây chuyện nữa.”

Ta lắc đầu một cái, nữ nhân vốn là như vậy, mặc kệ ban đầu người nọ đối xử với mình tệ hại như thế nào, chỉ cần hắn quay đầu lại đối xử tốt với mình hơn một chút, là không thể hạ được quyết tâm rời đi, cuối cùng lại chịu đựng tổn thương một mình.

“Ta nói cho ngươi biết, chính là muốn hỏi ngươi một chút, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, ngươi thích cuộc sống ở trong cung hay muốn đi theo ta? Nếu như ngươi tiếp tục ở lại trong cung, thì sau khi ta đi, ngươi có thể sẽ được sắp xếp chuyển đến chỗ một nương nương khác, cũng có lẽ sẽ phải trở lại Hoán y phòng lúc trước. Nếu như ngươi đi theo ta...ta nhất định sẽ coi ngươi giống như muội muội mà chăm sóc, đi tới đâu cũng sẽ mang ngươi theo, nhưng là ăn gió nằm sương thiếu thốn đủ bề, có lẽ sẽ có lúc bị đói. Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, đó là lựa chọn của chính ngươi, trong lòng ngươi nghĩ thế nào thì làm thế đó, không cần nghĩ đến quá nhiều thứ, ta nhất định sẽ ủng hộ quyết định của ngươi.” Ta nhìn nàng nghiêm mặt nói.

Bích Quỳnh nghe vậy vui mừng nhìn ta chằm chằm, hình như có thể nhìn thấy mắt nàng lóe sáng. “Chỉ cần nương nương chịu mang theo ta, bất kể đi đến đâu ta đều đồng ý!”

Ta nghe vậy nhíu nhíu mày. “Ngươi không suy nghĩ một chút sao? Đi ra ngoài rồi có lúc ngay cả cơm cũng không có mà ăn, có thể khẳng định sẽ không tốt bằng cuộc sống trong cung.....”

“Không cần suy nghĩ, ta nguyện ý đi theo nương nương!”

Khóe miệng ta giật giật. “Ngươi...ngươi đồng ý cũng quá nhanh? Làm cho ta có chút hối hận vì đã hỏi ngươi, thật ra thì đi một mình sẽ thuận tiện hơn rất nhiều......”

“Nương nương, người đã nói để cho ta chọn, tại sao có thể đổi ý!” Bích Quỳnh thấy ta định thay đổi ý định, lập tức tức giận nói.

Ta bất đắc dĩ nhìn Bích Quỳnh một cái, không ngờ nàng còn có chiêu này.

“Nếu ta dẫn ngươi theo, khẳng định phải mang cả Bích Thanh theo, nếu cũng mang Bích Thanh đi, chắc chắn sẽ không thể để Tiểu Cúc lại, cho nên tương đương với ta sẽ phải mang theo ba người đi, ngươi có biết như thế sẽ rất khổ cực không?!” Ta làm như vô cùng nghiêm túc nói với Bích Quỳnh.

Bích Quỳnh nghe xong vội vàng động viên. “Nương nương, người thật sự là một người tốt”

Ừ, ta gật đầu một cái. “Có điều tất cả còn phải đợi Thiện tướng quân sắp xếp, đến lúc đó chúng ta phải toàn lực phối hợp với hắn, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Bích Quỳnh nhìn ta có chút xem thường. “Ta nghe nương nương nói xong còn nghĩ ngài phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, thì ra còn phải hoàn toàn dựa vào Thiện Tướng quân.”

Ta ngẩng đầu lên. “Làm sao ta lại không vất vả! Nhiệm vụ của ta cực kỳ quan trọng, đó là tự bảo vệ mình! Ngộ nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, các ngươi ai có thể chịu trách nhiệm?”

Bích Quỳnh dở khóc dở cười nhìn ta. “Được, được, người cực khổ nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.