Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 13: Quyết đấu




"Hạ Phù Dung, trước kia là ta xem thường ngươi." Ánh mắt Lệ phi phức tạp nhìn ta một cái.

“Quá khen quá khen.” Ta khom người, hướng nàng nhíu mày, nàng tức giận hai mắt trợn ngược

Ngất xỉu?

Tiểu Cúc nhanh tay bước lên đở nàng “Lệ Phi nương nương, Lệ Phi nương nương, ngài không có việc gì chứ?”

“Mau đưa Lệ phi trở về Duệ Hoa cung, truyền thái y qua đó.” Tu Hồng Miễn quát chói tai, tất cả mọi người sợ tới mức quỳ xuống, một tiểu thái giám run rẩy chạy đi gọi thái y.

Hắn tiếp nhận Lệ Phi trong tay Tiểu Cúc, ánh mắt sắc bén nhìn ta. Nhìn ánh mắt đó của hắn tim ta muốn nhảy ra ngoài, quả nhiên không thể khinh thường khí thế của hắn.

Suy nghĩ một chút, mình thật ủy khuất, chính là nàng đến trêu chọc mình, mình không sinh khí thì thôi, chỉ là ngất đi thôi tại sao lại trách mình? Nếu hiện tại người ngất xỉu là mình chắc chắn là hắn sẽ không quản a.

Tu Hồng Miễn nhìn người đầu sỏ làm Lệ phi giận đến ngất xỉu đang thất thần, trong mắt tràn ngập tức giận.

“Bãi giá Duệ Hoa cung, Dư phi, cùng trẫm qua đó.” Tu Hồng Miễn nói xong câu đó, ôm Lệ phi xoay người đi.

Lúc nãy vẫn là Dung nhi, nhanh như vậy lại đổi thành Dư phi rồi. Trong lòng ta toát mồ hôi, đi theo sát Tu Hồng Miễn.

Dọc theo đường đi suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, theo tin tức ta biết được, Lệ phi này khẳng định không phải là một nhân vật tầm thường, làm sao dễ dàng bị ngất như vậy? Có lẽ là. . . . . ta nhếch khóe miệng.

Đi tới Duệ Hoa cung, ngẩng đầu nhìn tên cung “Duệ cái gì cung”, trong lòng ghi nhớ, đây là chữ thứ hai ta học được khi tới đây “Hoa”.

Khi đi vào nhìn thấy màu hồng lòe loẹt, màn sa màu đỏ, khăn phủ giường màu đỏ, cả chăn cũng màu đỏ. Rất hợp với tính cách của nàng, nhưng lại để cho ta cảm giác lo lắng đề phòng, chổ này làm cho ta có cảm giác “Can đảm”. Thật ra cái gì cũng không xảy ra, nhưng mà càng như vậy càng làm cho người ta cảm giác sợ hãi, việc gì không biết thì lại càng kinh khủng.

Thái y đến rồi quỳ thỉnh an Tu Hồng Miễn, Lệ phi từ từ tỉnh lại, thật sự là đúng lúc.

Thái y thấy Lệ phi tỉnh lại, bắt mạch cho nàng xong, bốc thuốc phù hợp rồi lui xuống.

“Hoàng thượng.” Lệ phi như bệnh nặng, nhu nhược nhẹ nhàng mở miệng.

“Lệ nhi, bây giờ cảm thấy như thế nào?” Tu Hồng Miễn ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Lệ phi, ân cần hỏi.

Trên mặt Lệ phi đỏ bừng, ta bĩu môi, vợ chồng đều đã già, vậy mà nắm tay cũng đỏ mặt?

Lệ phi giễu cợt liếc nhìn ta một cái, ta cũng không hiểu ý ta ở cái chổ này lúc này là không thích hợp, ai biểu nàng giả bộ ngất xỉu hại ta.

Ta mỉm cười nhìn bọn họ, không có điểm nào giống như muốn đi ra ngoài.

Trong mắt Lệ phi hiện ra sự tức giận, Tu Hồng Miễn nhìn theo ánh mắt nàng mới quay đầu lại nhìn ta “Sao vậy, Dư phi còn đứng ở đây là muốn dùng cơm trưa sao?”

Ta thật rất tức giận, rõ ràng hắn bảo ta tới đây, hiên tại chê ta chướng mắt rồi hả? Thật xem ta như xe taxi sao, gọi thì tới đuổi thì đi?

“A. . . ? Còn có thể ở đây dùng cơm trưa sao, như vậy cũng tốt.” Câu trả lời của ta làm tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Tu Hồng Miễn nhìn thấy ta không biết điều như vậy “Dư phi nếu còn có việc gì thì trở lại Dư Điệp cung đi.”

Sao, hiện tại coi ta như xe buýt công cộng, xong việc đuổi đi? “Không có việc gì, ta có thể có việc gì chứ, ha ha.” Ta không làm theo ý các ngươi.

Tu Hồng Miễn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ “ Nếu Dung nhi rảnh rồi, Trẫm đến Dư Diệp cung bồi nàng thì tốt rồi? Nói xong định đứng lên buông lõng tay Lệ phi đi tới phía trước.

Mặt Lệ phi tại Tu Hồng Diễn quay mặt đi trở nên âm ngoan, trong nháy mắt nàng xoay đầu xem ta, ta lập tức dời mắt đi nơi khác, cái loại ánh mắt khủng bố của nàng nhìn mình chỉ sợ tối nay ngủ không được.

Tu Hồng Miễn đi tới, thân ta trong nháy mắt trở nên cứng ngắc “Dung nhi, thời gian này nàng chịu khổ nhiều rồi?”

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén vẫn bám trên người mình, phía sau lưng nàng toát ra mồ hôi lạnh “ Vẫn, vẫn hoàn hảo.”

“Dung nhi tại sao lại khẩn trương như vậy? nàng còn oán trách trẫm sao?” Tu Hồng Miễn nói xong, tay trái nhẹ giơ cằm ta lên, để ta đối diện với hắn.

Làm như thiên vạn bả đao bay tới, cả thân người ta phát run, ánh mắt không biết nến nhìn hướng nào. Nuốt một ngụm nước bọt, Tu Hồng Miễn! ta với ngươi có thâm thù đại hận sao, không nên thân mật trước mặt Lệ phi như thế. Thật sự muốn cho ta về sau không có một ngày an ổn, trong đầu trống rỗng, chỉ máy móc trả lời “Vẫn, vẫn hoàn hảo.”

“Ha ha, Dung nhi suy nghĩ gì thế, như thế nào hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?” Nói xong cười nhẹ nhàng nhu nhu chớp mũi của ta.

“ Nô tài khấu kiến hoàng thượng.” Ta giống như nhìn thấy cứu tinh hướng thái giám đang cắt ngang hiện tại.

“Miễn lễ, chuyện gì?” Tu Hồng Miễn cũng không buồn bực, quay đầu hỏi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.