(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 13.
Vưu Thanh Thanh tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô ta nhanh chóng đăng một bài viết giải thích:
[Vốn dĩ tôi không muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy quá nhiều người chửi rủa mẹ tôi, lòng tôi đau đớn vô cùng.]
[Sau khi phát hiện mình mang thai, mẹ tôi đã quyết định sẽ không liên lạc với ba tôi nữa. Thế nhưng khi tôi một tuổi, tôi lại mắc phải một căn bệnh nặng. Do không còn cách nào khác nên mẹ tôi mới tìm đến ba. Đến lúc đó, bà mới biết ông ấy đã kết hôn và vợ ông ấy cũng sắp sinh.]
[Mẹ Dụ Du sinh khó không phải là điều mà mẹ tôi mong muốn, bà ấy cũng rất hối hận vì chuyện này. Sau đó, mẹ con chúng tôi cũng đã rời xa ba rồi. Việc mẹ Dụ Du và ông nội qua đời không liên quan gì đến hai mẹ con tôi.]
[Còn về chuyện mẹ tôi và ba tôi nảy sinh tình cảm thêm lần nữa, đó đã là sau khi mẹ Dụ Du qua đời rồi.]
[Mọi người nói tôi là con riêng, tôi thừa nhận. Nhưng tôi không chấp nhận việc mọi người bôi nhọ tình yêu kiên định đến ch của ba mẹ tôi.]
[Xin lỗi mọi người rất nhiều.]
Làn sóng dư luận lại lần lượt lên tiếng bênh vực Vưu Thanh Thanh.
[Cậu không sai mà, đừng buồn nữa.]
[Hu hu hu đây là tình yêu đẹp đến mức nào chứ, hu hu hu, ch tiệt, ông nội Dụ Du đúng là kẻ phá hoại.]
[Nhà Dụ Du đúng là hết nói nổi, ông nội thì phá rối, bản thân thì bắt nạt chị gái. Dụ Du cút khỏi trường đi! Với nhân cách như vậy mà cũng đòi thi đấu à, đúng là làm mất mặt cả trường.]
Tôi lướt qua các bài đăng với vẻ mặt vô cảm.
Xem ra Vưu Thanh Thanh không hề ngu ngốc, cô ta vẫn còn giữ được lý trí.
Biết được trước tiên phải thừa nhận, như vậy mới bớt gây phản cảm.
Những chuyện bẩn thỉu giữa đôi gian phu d.âm phụ kia lại được gói gọn bằng một câu “tình yêu kiên định đến ch”.
Đổ hết mọi tiếng xấu lên người mẹ và người ông mà tôi yêu thương nhất.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Dựa vào đâu chứ?
Tôi cau mày.
Tôi phơi bày thân phận con riêng của Vưu Thanh Thanh là vì không muốn mẹ và ông nội bị những kẻ không biết sự thật lăng mạ, bởi vì họ là những người tuyệt vời nhất trong lòng tôi.
Vưu Thanh Thanh rõ ràng biết điều đó.
Vậy mà cô ta vẫn chọn cách đ.âm tôi một lần nữa…
Không bao lâu sau, tôi lại lướt thấy một video xin lỗi.
Là của Dụ Lịch.
Bảo tôi gọi ông ta là ba? Nghĩ thôi tôi cũng thấy ghê tởm.
Video đó rất ngắn gọn.
Người đàn ông mặc vest, hai tay siết chặt đầy căng thẳng.
Đối diện với ống kính, ông ta run rẩy nói:
[Tôi là Dụ Lịch, cha của Vưu Thanh Thanh và Dụ Du.]
[Chuyện năm đó là lỗi của tôi. Tôi có lỗi với mẹ Thanh Thanh, cũng có lỗi với mẹ Dụ Du. Tôi là một kẻ tệ bạc, tôi đáng ch!]
[Xin mọi người đừng trút giận lên Thanh Thanh nữa, con bé chỉ là một đứa trẻ, nó có biết gì đâu chứ?]
[Còn Tiểu Du, là do tôi quá nuông chiều con bé nên nó mới làm ra những chuyện như vậy. Tuy rằng tôi vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng mong mọi người tha thứ cho Du Du, đừng mắng chửi con bé nữa. Là một người cha, tôi đau lòng lắm.]
[Cảm ơn mọi người.]
Tôi im lặng, không nói một lời.
Gánh hết mọi tội lỗi vào mình, còn Vưu Thanh Thanh thì lại được rửa sạch, không để lại vết nhơ nào.
Ông ta nghĩ hay quá nhỉ?
Hề Hề có chút lo lắng, “Dụ Du, em không sao chứ?”
Tôi chống cằm, lười biếng hỏi: “Hề Hề, chị nghĩ nữ phụ ác độc…có đáng ch không?”
Chị ấy sững sờ, “Em có muốn nghe lời thật lòng không?”
"Muốn."
"Ban đầu, chị cũng nghĩ như vậy. Một nữ phụ ác độc làm ra chuyện xấu thì phải gánh chịu hậu quả, phải bị dìm lồ|\|g heo, ch không có chỗ dung thân."
"Nhưng rồi chị nhận ra, chị đã sai rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");