(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phiên ngoại
Tôi tên là Mộc Hề, một sinh viên đại học bình thường như bao người.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Từ những năm cấp hai, tôi đã rất thích đọc tiểu thuyết và luôn ôm giấc mộng rằng một ngày nào đó, mình cũng sẽ viết nên một câu chuyện thật hay.
Lên cấp ba, khi phải bận rộn với kỳ thi đại học, tôi lại tự nhủ: Thôi thì lên đại học rồi viết, biết đâu còn có thể kiếm tiền từ đó.
Tôi đã vẽ ra biết bao nhiêu viễn cảnh cho tương lai của mình: Năm nhất và năm hai sẽ bắt đầu viết tiểu thuyết, đến năm ba thì truyện của tôi sẽ nổi tiếng, và rồi tôi sẽ bước lên đỉnh cao của cuộc đời vào năm tư.
Nhưng tôi không ngờ rằng cuộc sống đại học lại bận rộn đến thế, nào là câu lạc bộ, hội sinh viên, rồi vô số các cuộc thi…
Mãi đến năm hai, trái tim mới lên tiếng nhắc nhở tôi: Đừng trì hoãn nữa.
Đừng quên đi giấc mơ văn học của mình.
Vậy là tôi bắt đầu viết.
Một tháng sau, tiểu thuyết đầu tay của tôi, "Cưng Chiều Trăm Phần: Bà Xã Thiện Lương Chạy Đi Đâu Rồi?" đã chính thức hoàn thành.
Nhờ vào sự kiên trì của mình mà tôi đã thu hút được khoảng 500 người hâm mộ.
Thế là tôi bắt đầu tự mãn, nhìn xem, tôi rất có tài năng đấy chứ! Xem ra tôi sinh ra là để làm nghề này rồi!
Cho đến khi tôi đọc được những dòng bình luận:
[Tác giả có tam quan lệch lạc à? Con gái của tiểu tam sao lại có thể làm nữ chính chứ?]
[Nếu nhìn từ góc độ của nữ phụ, tôi thấy cô ấy thật sự rất đáng thương. Rõ ràng mẹ nữ chính đã phá hoại gia đình cô ấy, cô ấy cứng rắn một chút thì có gì sai? Sao lại phải để cô ấy ch thảm như vậy?]
Tôi vốn muốn phản bác rằng: đây chỉ là một cốt truyện sơ lược mà thôi! Chẳng qua là do tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nên chưa kịp trau chuốt cho nó, sao lại phải soi mói như thế chứ?
Nhưng đúng lúc ấy, vì quá mệt mỏi mà tôi đã ngất đi.
Đến khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình dường như đã trở thành một phần ý thức trong đầu của nữ phụ.
Cứ mỗi khi tôi nhắm mắt lại thì toàn bộ ký ức trong quá quá khứ của em ấy lại tràn về…
Mẹ của nữ chính liên tục khiêu khích, khiến mẹ em ấy không chịu nổi đả kích mà qua đời.
Những giọt nước mắt trên giường bệnh…sự ra đi của Dư Sinh…
Tất cả đều ép buộc Dụ Du phải trở nên mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là sự tuyệt vọng.
Cũng là lần đầu tiên tôi hiểu ra được, một cốt truyện sơ sài có thể huỷ hoại một con người ra sao.
Hôm đó, nữ phụ dẫn theo một nhóm người vây đánh nữ chính.
Lý do là gì nhỉ? Tôi nhớ, trong sách tôi chỉ tuỳ tiện viết rằng: do nữ phụ không thích nữ chính.
Nhưng mà rõ ràng Dụ Du mới là người bị hại mà, phải không?
Tôi lại nhớ lại nội dung trong cuốn sách, và nhìn thấy Hứa Lũng đang đứng ở phía sau.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hối hận với chính nhân vật mình tạo ra.
Tôi lập tức hét lên: "Đừng mà!"
Liệu Dụ Du có nghe thấy không nhỉ?
Thế là tôi liền lấy hết can đảm, tiếp tục thử giao tiếp với em ấy.
…
Tôi vẫn không dám nói với Dụ Du rằng, tôi chính là nguồn cơn của mọi đau khổ mà em ấy phải chịu.
Càng ở bên em ấy, tôi càng nhận ra bản thân đã yêu thích Dụ Du mất rồi.
Em ấy độc lập, tỉnh táo và kiêu hãnh, sẽ không phủ nhận sự thật nhưng cũng sẽ không bi luỵ vì nó.
Dù cho cuộc sống của Dụ Du có tràn ngập bóng tối thì em ấy vẫn sẽ dang tay cứu một chú mèo hoang, trao cho nó sự sống.
Dụ Du lương thiện đến mức, thay vì huỷ hoại những kẻ tồi tệ kia thì em sẽ cho bọn họ một con đường sống.
Vận mệnh bất công với em ấy, nhưng Dụ Du vẫn là đóa hoa nở rộ giữa đống gai nhọn.
Giống như lời em ấy đã từng nói: “Tôi là chính tôi.”
Vậy nên em ấy mới có quyền để kiêu ngạo.
Nhưng mà…tôi hối hận rồi.
Vưu Thanh Thanh muốn giế.t ch Dụ Du vào đêm giao thừa.
Khi đó, tôi vẫn đang vui vẻ cùng em ấy đón năm mới, vì tôi cứ ngỡ bản thân đã giúp Dụ Du thoát khỏi bi kịch của tiểu thuyết.
Nhưng khi lưỡi d.a.o sắc bén ấy đột ngột lao đến, tôi mới nhận ra bản thân đã vô dụng đến nhường nào.
Tôi đau lòng đến mức muốn xé nát cả thế giới này, nhưng có làm như vậy thì cũng chẳng có ích lợi gì cả.
Cuối cùng, tôi đã cố gắng hết sức của mình…
Giành lại cho Dụ Du một tia sinh mệnh.
Khi ý thức của tôi dần tiêu tan, tôi lại chẳng cảm thấy hối hận.
Tạm biệt nhé, Dụ Du bé nhỏ của chị!
Xin lỗi vì đã không đặt cho em một cái tên đẹp hơn.
Từ nay trở đi, chị nhất định sẽ trở thành một tác giả xứng đáng.
Chị sẽ viết lên những câu chuyện ca ngợi những con người mạnh mẽ, những người đã đấu tranh vì công lý cho kẻ yếu.
Chị cũng sẽ dùng ngòi bút của mình để lên tiếng cho những bất công trên thế giới này.
Dù rằng đây chỉ là một sức mạnh nhỏ bé, chị cũng sẽ cố gắng lan toả đi những điều tốt đẹp và lòng chân thành của mình.
Ngay cả khi ở trong bùn lầy, thì cũng sẽ có những bông hoa luôn hướng về phía mặt trời mà, phải không?
Sau đó, tôi đã trở lại thế giới thực.
Chẳng biết từ lúc nào, nội dung của quyển tiểu thuyết cũng đã bị thay đổi theo.
Trong đó thật sự xuất hiện một mảnh ý thức tên Hề Hề, và Dụ Du cuối cùng cũng đã được sống cuộc sống mà em ấy mong muốn.
Tôi bật cười, nước mắt không còn rơi nữa.
Cuối cùng, tôi gõ xuống dòng chữ: “Mong rằng mỗi người trong chúng ta đều sẽ là nhân vật chính trong thế giới của chính mình.”
Sau đó nhấn chọn ‘Hoàn thành’...
Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau trong quyển sách tiếp theo.
[HOÀN]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");