Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 6: Diễm nhi muội muội




Thịnh Y Diễm nhìn Tử Nhi đầy tán thưởng, thầm nói, tính ra nha đầu này còn được cái tính giác ngộ cao. Trước khi Thịnh Nguyệt Như nổi cơn điên, nàng liền tiến lên trước đem Tử Nhi bảo vệ sau lưng mình.

Nàng vừa bước lên, Thịnh Nguyệt Như liền sợ hãi lui từng bước về phía sau, nhưng nàng ta nào có cam tâm, hai mắt tràn đầy nước mắt quỳ gối trước mặt Thịnh Dịch Dương, khóc hô: “Cha, người phải thay mẫu thân cùng nữ nhi làm chủ a!”

Trán Thịnh Dịch Dương nổi đầy gân xanh, hoàn toàn không thể tin được Thịnh Y Diễm lại kiêu ngạo như vậy. Vừa cho người nâng Thịnh Nguyệt Như cùng đại phu nhân dậy, vừa lấy tay chỉ thẳng vào Thịnh Y Diễm nói: “Ngươi… Ngươi dám tát mẫu thân ngươi, trước mặt mọi người còn ngược đãi tỷ muội. Ngươi… Người đâu, đem nghịch nữ này trói lại cho ta! Hôm nay, ta nhất định phải thanh tẩy môn hộ!”

Thịnh Dịch Dương kêu xong, lập tức một đội hộ viện từ ngoài vọt vào, không khí giương cung bát kiếm, cực kỳ căng thẳng. Đại phu nhân cùng Thịnh Nguyệt Như, Thịnh Nguyệt Kiều ở một bên chờ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Trong lòng hận không thể kêu hộ viện bắt tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này lôi đi, tốt nhất nàng phải bị lão gia đánh chết tươi thì lòng các nàng mới hả giận.

Tử Nhi thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, bước lên che trước người Thịnh Y Diễm, bộ dáng như lâm đại địch, nhìn chằm chằm đội hộ viện.

Thịnh Y Diễm lại không chút biến sắc, nàng thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn đội hộ viện vây quanh nàng một cái cũng không thèm, chỉ nhếch mày nhìn Thịnh Dịch Dương, nói: “Một đứa tiện thiếp mà thôi, sao ta không dám tát, không thể tát chứ? Một đám nữ nhi thiếp thất sinh ra, sao ta không thể dạy dỗ? Thái phó đại nhân thế nhưng lại bắt ta gọi một đứa thiếp thất là mẫu thân, quả thực làm trò cười cho thiên hạ. Thái phó đại nhân không ngại ngùng, ta lại thay ngươi mất mặt đâu!”

Thịnh Y Diễm nói xong, sắc mặt Thịnh Dịch Dương nhất thời đỏ lên.

Đại phu nhân tuy là đích nữ Thiên An vương phủ, nhưng khi nàng ta nhìn trúng Thịnh Dịch Dương, thì Thịnh Dịch Dương sớm đã cưới thê tử, nàng ta chỉ có thể ủy khuất làm thiếp, gả cho Thịnh Dịch Dương.

Trung Tử quốc phân biệt đích thứ rõ ràng, bát quốc đều có quy củ, thiếp thất vĩnh viễn không thể thành thê tử!

Đã làm thiếp thất, cho dù chính thất mất, thì vĩnh viễn vẫn chỉ là thiếp thất!

Cho nên, sau khi mẹ đẻ của Thịnh Y Diễm qua đời, mặc dù đại phu nhân được sủng ái lại có quyền quản gia, còn được Thịnh Dịch Dương cùng người trong phủ gọi một tiếng đại phu nhân, nhưng vẫn không thể xóa sạch sự thật, nàng ta chỉ là thiếp thất!

Mấy năm nay, mỗi người đều gọi nàng ta một tiếng đại phu nhân, khiến cho Trầm Hoa Nga sớm quên mất bản thân chỉ là thiếp thất. Giờ phút này lại bị Thịnh Y Diễm nói ra, chuyện Thịnh Dịch Dương sủng thiếp diệt đích, khiến hắn á khẩu không trả lời được, cũng không thể giải thích.

Đại phu nhân nghe xong, vẻ đắc ý trên mặt rút lui nhanh chóng, nháy mắt sắc mặt lại trắng bệch. Mà nhóm thứ nữ Thịnh Nguyệt Như kia vốn dĩ trên mặt tràn đầy cao hứng, nhất thời bị tê liệt, biến thành kinh hoảng cùng xấu hổ.

Đại lục Tinh Vân rất chú trọng chuyện đích thứ, nhóm quý tộc cảm thấy chướng mắt nhất là chuyện không phân biệt được tôn ti, đích thứ điên đảo. Mặc dù đại phu nhân xuất thân không tầm thường, nhưng thiếp thì vẫn mãi là thiếp, biến thiếp thành thê chính là làm rối loạn quy củ, khiến cho người ta chê cười!

Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Thịnh Y Diễm quá đáng, nhưng giờ nghe xong lời này của nàng, lại nhớ tới thân phận của vị đại phu nhân phủ thái phó kia, nhất thời tất cả ánh mắt đều hướng tới Thịnh Dịch Dương, mà những ánh mắt đó đều chứa ý không đồng tình. Thiếp thất không được coi là thê tử, thiếp thất chỉ có thể được coi là nha hoàn, đứa nhỏ nha hoàn sinh ra thì có gì mà tôn quý?

Mặc kệ như thế nào, vì một đám tiểu thiếp như nha hoàn này mà thẳng tay diệt đích nữ thanh tẩy môn hộ, đây là một chuyện không thể nào hiểu nổi.

“Hay cho một câu làm trò cười cho thiên hạ! Diễm nhi muội muội nói lời này rất đúng! Thái phó, Diễm nhi muội muội là đích nữ của người, nàng bướng bỉnh thì người chậm rãi dạy dỗ mới phải, làm gì vì một đám nha hoàn mà gây chiến đâu!” Giữa lúc mọi người đang im lặng nhìn Thịnh Dịch Dương, đột nhiên Quân Khanh Liệt lại giương giọng, nói.

Đại phu nhân cùng nhóm Thịnh Nguyệt Như vì lời nói này của hắn mà gương mặt trắng thêm vài phần. Thịnh Nguyệt Kiều cùng Thịnh Nguyệt Hồng lại bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng nhìn Quân Khanh Liệt, chỉ tiếc Quân Khanh Liệt căn bản không nhìn các nàng.

Các nàng nhất thời lại càng ghen ghét nhìn về phía Thịnh Y Diễm. Thịnh Dịch Dương là thái phó của thái tử, ngày thường thái tử cũng hay tới Thịnh phủ, thái tử lại là nam tử xuất chúng nhất Trung Tử quốc, tỷ muội các nàng người nào mà không có tâm ý với hắn? Chỉ tiếc thái tử tính tình lạnh lùng, căn bản là không cho phép các nàng tới gần hắn!

Nhưng, hôm nay thái tử thế mà liên tục ra mặt nói chuyện giùm tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này, còn gọi các nàng là nha hoàn. Thịnh Y Diễm, nàng đáng chết! Không, chết thì quá tiện nghi cho nàng, các nàng phải bầm thây vạn đoạn nàng ra, rồi ném cho sói dữ ăn, đến xương cốt cũng không còn!

Cảm nhận được không ít ánh mắt ghen tị của chúng nữ tử ở đây chiếu lên người mình, trong lòng Thịnh Y Diễm có chút chán ghét, ánh mắt lạnh như băng liếc tới Quân Khanh Liệt.

Theo trí nhớ, thái tử Quân Khanh Liệt chính là nhi tử của hoàng đế cùng tiên hậu. Khi hắn sinh ra, tiên hậu bị rong huyết, mặc dù hắn được ngồi lên ngôi vị thái tử, nhưng tiên hậu sớm thệ, sau lưng hắn lại không có thế lực nhà mẹ đẻ của tiên hậu chống đỡ. Hơn nữa, hoàng hậu hiện tại là Cố thị sinh được Dực vương cũng rất được lòng hoàng đế, nhà mẹ đẻ của Cố thị cầm trọng binh trong tay, nên trong triều không ít đại thần âm thầm ủng hộ Dực vương.

Giờ phút này, thái tử giúp nàng căn bản vì chính bản thân hắn thôi. Hắn muốn cho mọi người thấy, dù Dực vương được sủng ái, lại có nhà mẹ đẻ của hoàng hậu ủng hộ, chẳng qua chỉ là con của kế thất, không phải chính thống, trước mặt con chính thất là hắn vẫn phải cúi đầu.

Nàng tự nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng Quân Khanh liệt đang giúp mình. Có điều, lời này của hắn đối với chính mình trăm lợi mà không hại, nàng tự nhiên sẽ không so đo với hắn.

Chỉ là, hắn cùng mình thân quen lắm sao? Diễm nhi muội muội? Vậy mà hắn có thể nói ra được!

Tình thế nhanh chóng đảo ngược lại, còn có lời này của thái tử, Thịnh Dịch Dương sao dám bảo đội hộ viện tới bắt Thịnh Y Diễm nữa. Sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, rất khó coi, nửa ngày mới nói: “Thái tử nói phải, chỉ là nghịch nữ này khiến thần rất tức giận!”

Nghe thấy Thịnh Dịch Dương hùa theo thái tử như vậy, cũng đồng nghĩa với việc đem mình thành nha hoàn bé nhỏ không đáng nhắc tới, đại phu nhân nhiều năm nhận được sủng ái như thế sớm đã quên mất thân phận của chính mình làm sao tiếp nhận được. Còn có, ánh mắt phức tạp của Thịnh Dịch Dương khi nhìn Thịnh Y Diễm lúc nãy, khiến nàng ta nhất thời khủng hoảng, nước mắt lập tức rơi ra, ánh mắt không tin vào sự thật trước mắt nhìn chằm chằm Thịnh Dịch Dương, run giọng nói: “Lão gia…”

“Phụ thân, người không còn yêu thương nữ nhi nữa sao? Nữ nhi bị nhị tỷ tỷ đánh thành như vậy, người đều không quan tâm sao?” Thịnh Nguyệt Kiều cũng túm lấy một góc y bào của Thịnh Dịch Dương mà khóc lên.

“Phụ thân, mẫu thân chưởng quản gia vụ bấy lâu nay, không có công lao cũng có khổ lao, sao người có thể tổn thương lòng mẫu thân như thế…” Thịnh Nguyệt Như cũng khóc lóc nói.

Thịnh Dịch Dương thấy phu nhân cùng nữ nhi mình yêu thương nhất đều quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, trông thật đáng thương, nhất thời có chút áy náy. Thịnh Y Diễm lại tiến lên trước, nhíu mày nhìn Thịnh Nguyệt Kiều nói: “Muội muội đổ oan cho thái phó đại nhân rồi! Ngay từ đầu, thái phó đại nhân không quan tâm, không phân rõ tốt xấu mà trút giận lên ta, còn không phải vì giúp chúng muội muội xả giận? Tấm lòng của từ phụ được thái phó đại nhân đưa hết cho chúng muội muội, sao giờ chúng muội muội lại oán thái phó đại nhân đâu?”

Thịnh Nguyệt Kiều bị nói cho á khẩu không trả lời được. Thịnh Dịch Dương vốn thấy Thịnh Nguyệt Kiều thực đáng thương, còn cảm thấy nợ nàng, nghe xong lời này của Thịnh Y Diễm, nhất thời nhăn mày, ánh mắt có chút bất mãn.

Thịnh Y Diễm dời mắt, lại nhìn về phía Thịnh Nguyệt Như nói: “Đại tỷ tỷ, mẫu thân của chúng ta từ mười ba năm trước đã qua đời, nay mẫu thân trong miệng ngươi là ai? Ngươi thấy đại di nương chưởng quản hậu viện rất vất cả, vậy thì từ hôm nay trở đi, đem chìa khóa cùng sổ sách trong phủ giao tới chỗ ta đi.”

Vốn mọi người đang chê cười Thịnh Dịch Dương đem đích thứ làm cho điên đảo, thì Thịnh Y Diễm vừa nói lời này ra lại thấy Thịnh Nguyệt Như thật không hiểu quy củ, cư nhiên dám công khai gọi một di nương là mẫu thân. Sắc mặt Thịnh Dịch Dương đã đỏ lại càng đỏ thêm, mặt lộ vẻ giận dữ, tức giận trừng mắt nhìn Thịnh Nguyệt Như. Hắn chỉ cảm thấy, nữ nhi ngày thường ngoan ngoãn cùng hiểu biết nhất nay nhìn có chút không vừa mắt, tính tình nữ nhi này có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.

Mà đại phu nhân thấy chỉ vì một câu nói của Thịnh Nguyết Như, tiểu tiện nhân Thịnh Y Diễm này lại dám nhân cơ hội đến đoạt quyền quản gia của nàng ta, sao nàng ta có thể cam tâm? Bất chấp tất cả, nàng ta giả vờ đáng thương, vội vàng nói: “Tiện thiếp được lão gia vừa ý, cho chưởng quản sự vụ trong phủ, nên tận tâm hết sức là điều hiểu nhiên, nào dám coi đó là khổ lao, thật sự là không đáng nhắc tới.”

Thấy đại phu nhân như vậy, Thịnh Dịch Dương sao có thể nhìn không ra vừa rồi đại phu nhân chỉ giả vờ đáng thương mà thôi. Nhất thời, sắc mặt hắn lại khó coi thêm hai phần.

Tử Nhi thấy chỉ trong nháy mắt, mấy câu ít ỏi của tiểu thư nhà mình đã khiến tình thế chuyển ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt long lanh, vẻ mặt tỏa sáng.

Còn Quân Khanh Liệt, hắn thấy vậy thì khóe mắt có chút nheo lại. Trong lòng đang âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hôm nay tứ hoàng đệ kia của hắn không tới phủ thái phó đón dâu. Nữ tử như vậy, nếu như rơi vào tay tứ hoàng đệ, đó mới là việc đáng tiếc nhất trần gian. Cũng may, nàng còn ở đây. Cũng may, tứ hoàng đệ có mắt không tròng, không nhìn ra viên ngọc trong tảng đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.