Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 12: Cũng cá cược một chút




Hôm nay chính là ngày đại hôn của đích nữ Tiêu phủ, ái nữ của Uy Viễn tướng quân cùng phu nhân - Tiêu Diệp Nhi. Tiêu Diệp Nhi vốn cùng đích trưởng tôn của đệ nhất phú thương Trung Tử quốc Tư Đồ gia - Tư Đồ Hiên đính thân, không nghĩ tới hôm nay lúc đón dâu lại xảy ra biến cố, không chỉ có đội ngũ đón dâu của Tư Đồ phủ đến đây, mà ngay cả Dực vương cũng khoác lụa hồng trù hoa, một thân hỉ bào, cưỡi con ngựa cao to đến Tiêu phủ. Hiển nhiên là cùng Hiên công tử cướp cô dâu, đều muốn lấy đại tiểu thư Tiêu gia làm vợ.

Tiêu Diệp Nhi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là đệ nhất tài nữ hữu danh hữu thực của Trung Tử quốc, không biết đã làm khuynh đảo bao nhiêu xuân tâm của nam tử Trung Tử quốc. Dực vương không cần phải nói, dung mạo xuất chúng, võ nghệ siêu quần, thiên phú hơn người, lại là hoàng tử do chính cung hoàng hậu nương nương sinh, được hoàng đế yêu quý.

Mà Hiên công tử tuy không phải xuất thân từ nhà quyền quý, nhưng tài sản của Tư Đồ gia rộng khắp thiên hạ. Hiên công tử cũng tuấn dật xuất trần, còn có thủ đoạn kinh thương hơn người, tuổi còn trẻ đã chưởng quản sinh ý của Tư Đồ gia, chưa đầy hai năm liền đưa cửa hàng Tư Đồ mở rộng ra khắp tứ quốc. Không chỉ như thế, hắn còn rất hiếu thảo, phẩm hạnh đoan chính, ngay cả tài hoa cũng cực kỳ xuất chúng, là đương kim thần y nổi danh thiên hạ.

Tình yêu của tài tử giai nhân, từ trước đã là chuyện hay bị thế nhân lôi ra nghị luận, hôm nay, việc hai nam nhân tranh một nữ nhân, còn liên lụy đến đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc bị vứt bỏ kia, quả thực so với tình tiết trong kinh kịch còn kích thích hơn nhiều. Chuyện như vậy quả nhiên là khó gặp, nhóm dân chúng từ sớm đã chen lấn trước cửa Tiêu phủ, vội vã muốn biết cuối cùng là Dực vương lấy uy quyền đè người ôm mỹ nhân về, hay là tài nghệ của Hiên công tử cao hơn một bậc, không sợ cường quyền, bảo vệ tôn nghiêm, nghênh vị hôn thê về nhà.

Ở đầu đường thậm chí còn mở ra một bàn cược, đa số cược Dực vương thắng, nhưng cũng có số ít người cảm thấy Tư Đồ gia cũng không dễ chọc, hoàng thượng sẽ không dung túng ái tử làm việc càn rỡ như thế, nói không chừng phủ thái phó cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên, Dực vương nhất định sẽ không đạt được ý nguyện dễ dàng. Bàn cược náo nhiệt, mọi người cũng nghị luận náo nhiệt.

Lúc này, giờ lành đã đến, Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn, mặc hỉ bào đỏ thẫm được ca ca Tiêu Khiếu cõng ra ngoài, không khí đột nhiên lên tới điểm cao nhất.

Đúng vào giờ phút này, Thịnh Y Diễm ngồi trên lưng ngựa phi nhanh đến đầu đường, mắt thấy trên đường toàn người là người, chật như nêm, nàng dừng ngựa nghỉ chân, cũng không vội mà đi qua, ánh mắt thản nhiên dừng ở quán cá cược bên cạnh.

Hiện giờ, mọi người đều chú ý tới kết quả cuối cùng. Khiến cho quán cá cược lúc này ít ỏi không người, ngay cả lão bản cũng phe phẩy chiết phiến, kiễng chân nhìn về phía Tiêu phủ bên kia.

Thịnh Y Diễm nhìn nhìn, chỉ thấy bàn cược kia không phải chỉ có hai lựa chọn Dực Vương thắng hoặc Hiên công tử thắng, còn có một lựa chọn khác, chính là ai cũng không thể ôm mỹ nhân về. Tiêu Diệp Nhi không có khả năng đồng thời gả cho hai người, ba loại loại lựa chọn này thật ra đều đem hết mọi kết quả ra cược.

Có điều, mặc kệ là Quân Khanh Duệ, hay là Tư Đồ Hiên, đều là nhân trung long phượng, Tiêu Diệp Nhi không có khả năng ai cũng không gả, cho nên, hai loại lựa chọn Quân Khanh Duệ thắng và Tư Đồ Hiên thắng đều có khối người đặt cược. Nhưng chỗ lựa chọn Tiêu Diệp Nhi không gả cho ai lại cơ hồ không có ai cược, duy chỉ có một cái hà bao bằng gấm đỏ đơn độc đặt bên trên.

Thịnh Y Diễm nhìn hà bao kia mà nhíu mi, tiếp đó nàng tùy tiện rút một cây trâm phượng trên đầu xuống, liền vung ra ngoài. Cây trâm phượng chợt lóe lưu quang, đinh một tiếng, cắm thẳng vào hà bao đơn độc kia.

Lão bản là một nam tử mặc cẩm y hoa phục đỏ thẫm, hiển nhiên là một công tử thiếu niên thích khoe khoang, nghe thấy thanh âm kia, hắn quay đầu nhìn xuống hà bao bị cây trâm cắm thủng, chỉ nghĩ đến có người quấy rối, tuấn nhan nhăn lại, vẻ mặt lệ khí trừng mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm. Chỉ là khi hắn nhìn thấy Thịnh Y Diễm, lệ khí trên mặt hắn chớp mắt bay đi, đổi thành vẻ ngạc nhiên, bạc môi há rộng, biểu tình như gặp quỷ.

Người này đại khái là biết Thịnh Y Diễm, bằng không sẽ không phản ứng như thế, nhưng trong trí nhớ của thân thể này lại không có hắn. Chẳng qua, Thịnh Y Diễm cũng không hao tổn tâm trí đi tìm tòi nghiên cứu xem hắn là ai. Thấy hắn nhìn qua, nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Tiền cược của ta!”

Nói xong, nàng không thèm liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, ngồi lên ngựa hướng một đám trẻ nhỏ đang vui đùa ầm ĩ bên ngoài đám người kia đi tới. Nghiêng người một chút, hướng bọn họ nói: “Các ngươi có thể giúp tỷ tỷ một chút hay không? Các ngươi mà giúp tỷ tỷ, lát sau tỷ tỷ cho các ngươi mỗi người một lượng bạc mua kẹo hồ lô ăn, được không?”

Thanh âm của Thịnh Y Diễm nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn nhu, trên mặt lại lộ vẻ thân thiết cùng tươi cười thiện ý. Tươi cười này của nàng được một đạo ánh sáng chói mắt nơi chân trời chiếu vào, diễm diễm như hoa, như ánh sáng diễm lệ phá mây mà ra, cũng đủ mê hoặc ánh mắt thế nhân, khiến người ta không tự chủ lén trốn vào một góc mà nhìn lên vẻ đẹp diễm lệ cực hạn này!

Đám trẻ nhỏ thấy một tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ ngồi trên ngựa, mỉm cười cùng bọn họ nói chuyện, đừng nói còn có thưởng bạc, kể cả không có cũng nguyện ý giúp tiên nữ tỷ tỷ.

Lập tức, bọn họ liền hi hi ha ha xông tới, Thịnh Y Diễm cúi người nói nhỏ hai câu, cười cười nâng tay xoa tóc đứa nhỏ đứng gần mình.

Khi Quân Khanh Liệt tới liền nhìn thấy một màn Thịnh Y Diễm bị một đám trẻ nhỏ vây quanh như vậy. Nàng tươi cười ôn hòa, mặt mày loan loan, trong đôi mắt lấp lánh như hồ thu đều chứa ý cười, trong suốt như ánh trăng ôn nhu nhất của đêm hè, ấm áp như làn gió mùa xuân. Nàng như vậy, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, lại cùng bộ dáng trong trẻo lạnh lùng lúc ở phủ thái phó như hai người khác nhau, giống nhau ở chỗ, đều khiến người ta say mê.

Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào như vậy, khi lạnh lùng thì như hoa sen trên đỉnh tuyết sơn, khi ấm áp thì như gió xuân mưa phùn, trước sau thay đổi nhiều như vậy, lại khiến người ta không cảm thấy một chút ngỡ ngàng nào, giống như nàng vốn nên thiên biến vạn hóa như thế, vẫn tao nhã muôn vẻ như thường.

“Liệt, nữ nhân kia... Nữ nhân kia là Thịnh Y Diễm a? Là mỹ nhân cà lăm mà hôm nay bị vứt bỏ?”

Quân Khanh Liệt đang chăm chú nhìn Thịnh Y Diễm, lại nghe bên cạnh có người hỏi, ngữ điệu cao thấp rõ ràng, nhưng lại nhịn không được mà nói lắp bắp, thể hiện trong lòng người này đang khiếp sợ cùng không tin vào sự thật trước mắt.

Quân Khanh Liệt cúi đầu, thấy vẻ mặt thế tử Sở Thanh Y của phủ Thiên Ức vương kinh ngạc đến ngây ngẩn nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm cách đó không xa, một bộ dáng như nhìn thấy quỷ.

Phụ thân Sở Thanh Y là vương gia khác họ ở Trung Tử quốc, hắn lại là nhi tử độc nhất của Thiên Ức vương, sinh ra liền thành thế tử. Sở Thanh Y là độc đinh của dòng họ, từ nhỏ được sủng ái yêu thương, khiến hắn trở thành người vô pháp vô thiên. Cũng giống như đa số công tử ăn chơi trác táng khác, hắn nháo loạn đến khi bản thân vui vẻ mới thôi, nên hôm nay Tiêu phủ có náo nhiệt, sáng sớm hắn đã ở chỗ này mở ra một bàn cược, không vì kiếm tiền, chỉ vì cá cược kiếm chút trò vui.

“Khí nữ Thịnh Y Diễm đến đây, mọi người mau mau nhường đường a!”

Bên này, Quân Khanh Liệt chưa trả lời, bên kia, đám trẻ nhỏ đột nhiên đồng thanh hô lớn. Không cần Quân Khanh Liệt trả lời, Sở Thanh Y liền kêu to lên: “Thật đúng là nàng a, này... Này rõ ràng vẫn là dung nhan kia, nhưng thay đổi cũng quá lớn đi. Sao nàng có thể kêu bọn nhỏ mình là khí nữ đâu. Phải người khác thì chỉ biết giấu đi, nàng còn cố tình vạch ra! Chớ không phải là bị tứ vương gia kích thích đến điên rồi đi? Không đúng, nàng... Nàng vừa rồi cùng bọn nhỏ kia nói chuyện... Nàng, nàng như thế nào không còn cà lăm nữa? Ai nha, ta hoa mắt sao? Liệt, nàng như thế nào cưỡi Tử Điện của ngươi? Tử Điện cư nhiên ngoan ngoãn cho nàng cưỡi! Sao lại như thế này a, có phải ta bỏ lỡ cái gì hay không?”

Bên này Sở Thanh Y còn ồn ào hơn đám trẻ nhỏ bên kia, Quân Khanh Liệt liền không thèm quan tâm hắn. Vì giọng bọn nhỏ vốn bén nhọn, đồng thời hô to như thế này, khiến thanh thế không nhỏ, nháy mắt liền có rất nhiều dân chúng phát hiện ra Thịnh Y Diễm đã đến. Vốn bọn họ tới đây muốn xem náo nhiệt, nay lại có một nhân vật chính khác đến, đương nhiên đều nhường đường. Trong chớp mắt, liền có một lối đi nhỏ giữa đám người, nối thẳng đến trước cửa Tiêu phủ.

Thịnh Y Diễm kẹp bụng ngựa, hồng y như lửa, xuyên qua đám người chậm rãi đi vềphias trước. Mắt thấy đám người sắp vây lại như cũ, Quân Khanh Liệt đương nhiên không trả lời Sở Thanh Y, vung cương ngựa lên, nhanh chóng đuổi theo.

Cách đó không xa, trên mái hiên bằng ngọc lưu ly của một đình viện, Phượng Đế Tu đã đổi thành một thân hồng y, cô độc đứng thẳng. Thấy Thịnh Y Diễm giục ngựa mà đi, ánh mắt hắn sâu thẳm, lại thấy Quân Khanh Liệt theo ngay đằng sau nàng, thế này mới nhún nhẹ mũi chân, bóng dáng tức thì tựa như một con chim én nho nhỏ, lại giống như một làn sương khói, lặng yên không một tiếng động bay qua năm, sáu bức tường cao, hướng Tiêu phủ bay đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.