Khi Nho Chín

Chương 8




Mặc dù loại cảm giác yêu chỉ là Khương Ngọc đơn phương, nhưng mà vẫn mang đến vui sướng lớn lao cho cô.

Cô ý thức được, Diệp Duy Trăn cũng đang bắt đầu cố gắng cho cuộc sống mới.

Vui vẻ qua hết năm, hôn lễ cuối cùng đã đến.

Hôn lễ cũng không long trọng, nhưng mà vô cùng náo nhiệt, Văn Định Sơn và Kiều Mộng Tiệp gần như tổ chức theo quy mô gả con gái.

Bên Kiều Mộng Tiệp đã không có họ hàng, bên cha Khương Ngọc cũng thế, dù sao đều là chết oan, rất nhiều họ hàng dần dần không qua lại nữa. Cho nên đến lúc này, ngược lại mời đều là họ hàng của Văn Định Sơn, phần lớn là người của nhà họ Diệp.

Trong bữa tiệc, nhìn những khuôn mặt xa lạ, Khương Ngọc cảm thấy hết sức ly kỳ, chuyện lớn cả đời mình lại được hoàn thành với một đám "người xa lạ" chứng kiến.

Diệp Duy Trăn thấy cô ngẩn người, cho là cô mệt mỏi, đề nghị: "Có muốn đổi đôi giày hay không?"

"Không cần, đi giày đế bằng khó coi." Khương Ngọc khẽ giương mắt, tầm mắt giao với anh, mỉm cười nói: "Cả đời chỉ cưới một lần, đương nhiên là phải thật xinh đẹp."

Diệp Duy Trăn vỗ vỗ đầu cô, "Vậy cũng không thể quá mệt mỏi, còn có vài bàn chưa mời rượu, mệt mỏi nói cho anh biết."

"Được."

"Đói không?"

"Hơi hơi."

"Anh đi kêu người tìm đồ ăn cho em."

Khương Ngọc ngăn anh lại, cũng không biết lấy từ đâu ra hai viên kẹo, khi Diệp Duy Trăn còn chưa kịp phản ứng đã nhét một viên vào trong miệng anh.

Trong cổ họng đều là mùi vị ngọt ngấy mềm dẻo, Diệp Duy Trăn nhìn cô, có chút buồn cười, "Ở đâu ra?"

Hành động này chỉ có thanh niên mới có.

"Ăn ngon không?" Khương Ngọc cũng cho một viên vào trong miệng mình, miệng phồng lên, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Là một người bạn nói cho em biết, ngày cô ấy kết hôn đói bụng đến mức không đi được. Cho nên sáng sớm em đã chuẩn bị tốt."

Cô không nhịn được lại hỏi lần nữa, "Ăn ngon không?"

"Quá ngấy ——" thấy cô nheo mắt, Diệp Duy Trăn lại bổ sung, "Nhưng rất ngọt."

Khương Ngọc cười thỏa mãn, "Đây là loại kẹo khi còn bé em thích ăn nhất."

Biết những thứ này có liên quan đến cha mẹ cô, Diệp Duy Trăn cầm tay cô lên, ánh mắt rơi vào giấy gói kẹo cô đặt giữa ngón tay, trong lòng âm thầm nhớ nhãn hiệu, cực kỳ tự nhiên nói tiếp: "Thích, về sau anh mua cho em ăn."

Khương Ngọc lắc đầu, "Ăn nhiều sẽ đau răng."

"Đau răng anh dẫn em đi gặp bác sĩ."

Vị ngọt trong miệng trong nháy mắt giống như là thấm vào tim gan, Khương Ngọc cảm thấy ngay cả không khí cũng ngọt, "Được."

*

Hai người chàng chàng thiếp thiếp thật sự kích thích tiểu thư phụ dâu bên cạnh, Văn Thanh cảm giác mình bị thương tổn nghìn lần. Cô ấy mặt xốc xếch mắng: "Hai người đủ rồi đấy, xem tôi là không khí à?"

Trước kia chưa từng thấy Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn chung đụng, hôm nay thấy quả là nhanh đến chóng mặt, câu củi khô gặp lửa thật đúng là nói không sai! !

"Đúng vậy, đừng tưởng rằng hôm nay hai người kết hôn mà có thể tùy tiện ngược chó." Phù rể bên cạnh cũng hắng giọng phụ họa.

Phù rể là bạn Diệp Duy Trăn, trước đó Khương Ngọc chỉ gặp mặt đối phương một lần, vào mấy ngày trước hôn lễ, ở công ty của Diệp Duy Trăn. Tên anh ta là Lê Trí Kiệt, là một người đàn ông cao lớn, da hơi ngăm đen, nhưng cười lên rất tuấn tú.

Lê Trí Kiệt khoác cánh tay lên trên bả vai Diệp Duy Trăn, cười ha hả nói: "Không ngờ còn có người có thể khiến tên oắt con này vâng lời, không được, tôi phải chụp lại một màn có tính lịch sử này, sau này sẽ chia sẻ cho đám bạn."

Diệp Duy Trăn hất cánh tay anh ta ra, từ chối cho ý kiến, "Tùy."

Lê Trí Kiệt cười to, thật sự lấy điện thoại di động ra nhắm ngay hai người bọn họ chụp, "Đến đây, bày ra tư thế thân mật gắn bó vừa nãy coi. Lão Diệp, ánh mắt cậu không đúng, vừa nãy ngọt ngào hơn nhiều."

Anh ta nói xong lại gọi Văn Thanh, "Mỹ nữ cũng chụp cùng."

"Miễn." Văn Thanh nhìn anh ta, "Ai biết đám bạn của anh là những ai, tôi không thích người khác xoi mói mình."

"Tôi không thích nghe câu này của cô." Lê Trí Kiệt nói: "Nghe những lời kia khẳng định cô vẫn độc thân, đám bạn của tôi tất cả đều là đàn ông độc thân hoàng kim, ngộ nhỡ không cẩn thận bán cho cô thì sao? Cô phải nắm chắc mấu chốt buôn bán."

Văn Thanh liếc mắt nói: "Mấu chốt buôn bán?"

"Nói nhầm." Lê Trí Kiệt sửa lại, lại cợt nhã nói: "là cơ hội, cơ hội."

Văn Thanh liếc anh ta một cái, "Miệng lưỡi trơn tru, anh lo chụp đi!"

Lê Trí Kiệt bĩu môi, nhanh chóng chụp cho Diệp Duy Trăn và Khương ngọc hai tấm, còn lập tức gửi đi cho đám bạn.

Hai người là bạn chơi với nhau từ nhỏ, cho nên đám bạn cũng giống nhau, trừ mấy người chơi thân thiết ra, còn có vài người linh tinh.

Ôi không, hình anh ta mới vừa gửi đi đã nhận được không ít phản hồi. Có vài người khen, cũng người chúc phúc, vài người hơi chút quen biết đều sẽ tới tham gia náo nhiệt, rối rít bày tỏ Diệp Duy Trăn cuối cùng cũng bị tóm cổ, thật là đáng mừng. http://diendanlequydon.com/

Lê Trí Kiệt vừa vui vẻ vừa trả lời vài người, vừa vặn bà nội Diệp kêu bọn họ đi mời rượu. Anh ta vội vàng cất điện thoại di động, lúc sắp thoát khỏi thư điện tử, chợt thấy một ID quen thuộc.

Đối phương nói: "Thay tôi chúc mừng anh ấy."

Lê Trí Kiệt liếc nhìn Khương Ngọc đang cúi đầu nói chuyện với Diệp Duy Trăn, đầu ngón tay hơi dừng, cuối cùng đáp lại một chữ thật nhanh: "Được."

Anh ta dĩ nhiên cũng không định nói câu này với Diệp Duy Trăn.

Trừ phi đầu óc anh ta bị hỏng.

*

Hôn lễ còn đang tiến hành, vẫn phải tiếp tục mời rượu, thật may là tửu lượng của Diệp Duy Trăn rất tốt, qua mấy bàn rồi mà sắc mặt hoàn toàn không có thay đổi. Mấy người đến một bàn trong đó, Diệp Duy Trăn đặc biệt giới thiệu cho Khương Ngọc, "Vị này là chú Tần, trước kia là. . . . . . Cấp trên của anh, chú ấy dạy anh không ít thứ, đối xử với anh rất tốt, anh vẫn gọi chu ấy là sư phụ."

Mặc dù Diệp Duy Trăn không muốn nói chuyện trước kia, nhưng anh vừa nói như thế, Khương Ngọc lập tức hiểu. Cô cung kính chào hỏi đối phương, "Chào. . . . . . Sư phụ Tần."

Lời đến khóe miệng cô mới xoay chuyển, cuối cùng còn vô cùng giang hồ chắp tay bái lạy đối phương.

Việc này chọc chú Tần cười, "Này, chú lại thêm tên à?"

Mặt chú Tần hơi đỏ, có lẽ trước đó cũng đã uống không ít, nhưng cười lên rất hiền hoà, lời nói cử chỉ vẫn có khí phách nghiêm nghị. Ông cười đập xuống bả vai Diệp Duy Trăn, "Cuối cùng cũng đợi được ly rượu mừng của cháu. Không tệ không tệ, cô bé này thật thú vị."

Diệp Duy Trăn lại cười nói: "Chú đừng chê cười cháu, tuổi cô ấy còn nhỏ, cháu lại cảm thấy bắt nạt người ta."

"Vậy cháu hãy đối xử với người ta tốt một chút." Chú Tần nháy mắt với anh, "Cũng không thể lăn lộn giống như trước kia được, nếu không cô bé này lại bị dọa chạy mất nữa, để cho cháu khóc cũng không có chỗ ngồi khóc."

Khương Ngọc rất bén nhạy bắt được chữ "nữa", cô không biến sắc liếc nhìn Diệp Duy Trăn, nhưng trên mặt anh cũng không có cái gì không đúng, chỉ vừa rót rượu vừa nói chuyện với chú Tần.

Chú Tần và Diệp Duy Trăn trò chuyện mấy câu, ánh mắt bỗng nhiên lại rơi vào trên người Khương Ngọc.

Ông uống rượu, vào lúc này đầu óc cũng hỗn loạn, giơ tay lên đập gáy một cái nói: "Không nói chuyện nữa, cô bé này khá quen, không biết từng gặp qua ở đâu. . . . . ."

Khương Ngọc mím mím môi, "Có lẽ là khuôn mặt cháu quá bình thường."

"Không không không, không phải ——"

Chú Tần vẫn còn đang cố gắng nhớ lại, ông bạn bên cạnh ôm cổ ông ấy, "Ôi dào, không phải mỹ nữ đều có dáng vẻ na ná nhau sao. Được rồi, ông Tần, ông đừng lôi kéo bọn họ tán gẫu, bọn họ còn phải tiếp tục mời rượu đấy."

Bên cạnh cũng bắt đầu có người ồn ào lên, "Ông Tần, có phải ông muốn nói sang chuyện khác để tránh hay không? Nói cho ông biết, cái ly này ông vẫn phải uống!"

Chú Tần "ối" một tiếng, lại nhìn Khương Ngọc, như có điều suy nghĩ, cuối cùng nói mấy câu chúc phúc mới thả bọn họ rời đi.

Khương Ngọc âm thầm thở ra ở trong lòng, vừa rồi cô chỉ sợ đối phương nghĩ ra cái gì. Nhưng Đội trưởng Tần cả đời điều tra hình sự, làm nhiều vụ án như vậy, cũng chưa chắc còn có thể nhớ cô. . . . . .

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Duy Trăn, Diệp Duy Trăn thế nhưng cũng đang quan sát cô.

Cô đột nhiên giật mình, "Sao vậy?"

"Bình thường sư phụ không như vậy, uống rượu mới có thể nói lung tung." Diệp Duy Trăn nói.

Khương Ngọc gật đầu một cái, qua mấy giây mới trả lời, "Nói lung tung?"

Diệp Duy Trăn khẽ nhếch khóe miệng, ghé vào bên tai cô, "Em nói xem?" Xong rồi tăng thêm câu, "Yên tâm, anh sẽ không cho em cơ hội chạy mất."

Khương Ngọc cũng không tự giác cong khóe miệng, “à” thật dài, "Vậy sau này kính mong Diệp tiên sinh chỉ giáo nhiều."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.