Khi Nho Chín

Chương 2




Nói chuyện, đồng thời Khương Ngọc cũng đứng dậy, mà đối phương nghe được những lời này của cô thì cũng ổn trọng dừng lại bước chân. Vì vậy hai người dễ dàng dùng phương thức kỳ lạ chính thức gặp mặt.

"Anh——"

"Xin lỗi, bất kể lý do gì, đến muộn là tôi không đúng."

Vào lúc Khương Ngọc khiếp sợ mở miệng đồng thời, đối phương cũng mở miệng, giọng nói khe khẽ trầm thấp, giọng điệu chân thành nói xin lỗi vì hành động đến muộn của mình.

". . . . . ." Mà Khương Ngọc đã hoàn toàn nói không ra lời.

Rõ ràng lại có thể để cho cô chờ? !

Trước kia Khương Ngọc luôn nghĩ, mười năm, thời gian khá dài đủ để thay đổi tất cả, từ dung mạo của anh, giọng nói của anh, hoặc là tìm được tỉ lệ thay đổi thật là bé nhỏ của anh, đại khái đời này đều là không thể nào. Song khi anh thật sự đứng ở trước mặt mình, cho dù chỉ là trong nháy mắt thôi, không chút để ý thoáng nhìn hoặc là mấy chữ ít ỏi, cô gần như lập tức nhận ra đối phương, trong đầu trí nhớ về anh cũng ùn ùn kéo tới. . . . . .

Diệp Duy Trăn thấy sắc mặt đối diện cô gái lập dị, chỉ nhìn chằm chằm vào mình quan sát kỹ lưỡng, anh trầm mặc, khẽ nâng tay, "Muốn ngồi một lát chứ?"

Khương Ngọc trước sau nhìn chằm chằm mặt anh, sau đó chậm rãi ngồi xuống, toàn thân cũng căng thẳng đến cực độ.

Cô ý thức được đối phương không nhớ rõ mình, bấy nhiêu thôi cũng khiến cho cô có chút như đưa đám, hình như canh cánh trong lòng nhiều năm cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Không, thật ra thì không nhớ rõ cũng là bình thường, lúc ấy cô mới mười bốn mười lăm tuổi, chính là lúc cơ thể phát triển, so với mình của bây giờ thật sự khác biệt quá lớn. Trái lại với anh, hình như thay đổi, lại hình như không thay đổi, nhưng cả người vẫn gầy mà anh tuấn như trước, giống như năm tháng không có lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người anh.

"Hình như tạo cho cô ấn tượng đầu tiên rất tệ." Diệp Duy Trăn vừa nói chuyện, vừa nâng tay lên châm trà cho cô, động tác thành thạo mà ưu nhã, trong lời nói lại bao hàm thâm ý, "Nhưng công việc của tôi rất bận, nếu như lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới, có thể sau này tôi sẽ luôn như thế."

Anh đang nhắc nhở cô, nếu như không thể hiểu được công việc của anh, chỉ sợ sau buổi gặp mặt hôm nay bọn họ sẽ không cần thiết tiếp tục nữa.

Mà tất cả lực chú ý của Khương Ngọc lại luôn ở trên tay anh, anh dùng tay trái, cô khẳng định chắc chắn mình không nhầm! Năm đó tay phải của anh vì cô mới. . . . . .

Diệp Duy Trăn cũng lưu ý đến tầm mắt của cô, môi mỏng khẽ mím, lạnh nhạt đẩy tách trà tới cạnh tay cô, "Tôi nghĩ bọn họ đã nói với cô, tay của tôi bị thương tổn, tay phải không làm được gì, nhưng cũng không làm trở ngại cuộc sống bình thường."

Khương Ngọc nhìn thấu cảm xúc ẩn nhẫn của anh, mặc dù anh luôn giữ vững lễ phép, có điều cả người đều lộ ra cảm giác xa cách mãnh liệt.

Ngón tay cô buông thõng ở trên đầu gối dùng sức nắm thật chặt, đưa tay bưng tách trà anh đưa tới nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười nói: "Thật ra thì thời gian làm việc của tôi cũng không ổn định, đòi hỏi không gian riêng tư, nói như vậy, chúng ta vừa vặn hỗ trợ bổ sung cho nhau. Tôi sẽ không thường xuyên tìm anh hẹn hò, cho nên cơ hội anh bị muộn cũng sẽ không quá nhiều."

"Nếu như có vài lý do thỏa đáng, tôi nguyện ý tha thứ cho anh." Khương Ngọc nâng chén lên về phía anh, tiếp tục uống một hơi cạn sạch.

Diệp Duy Trăn nhìn cô, lông mày nhô thành ngọn núi nhỏ, phỏng chừng thắc mắc cô trước sau tương phản lớn như thế.

Khương Ngọc còn nói: "Chúng ta nói chuyện một chút nhé."

Diệp Duy Trăn im lặng nhìn cô mấy giây, con mắt sắc trầm lặng, một lát sau mới mở miệng: "Tôi đến tuổi kết hôn, trong nhà ép rất chặt, có lẽ sẽ rất nhanh thành hôn."

"Mặc dù tôi nhỏ tuổi hơn so với anh, nhưng trong nhà ép cũng rất chặt, kết hôn tôi cũng OK."

Tay trái Diệp Duy Trăn luôn buông thõng ở trên mặt bàn, đốt ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Khương Ngọc cảm thấy anh giống như đang nhìn mình, nhưng ánh mắt kia lại mang theo xem xét và đánh giá, giống như là người phỏng vấn, lại có chút giống thầy chủ nhiệm khi đi học.

Cũng may anh nhận lời rất nhanh, không đến nỗi làm cho không khí quá lúng túng. Anh nói: "Tôi có yêu cầu không cao với vợ mình, hiểu chuyện, thiện lương là đủ."

"Những thứ này tôi nghĩ mình nói toàn vẹn cả cũng chưa chắc anh đã tin, hoan nghênh khảo sát."

Diệp Duy Trăn cuối cùng nghiêm túc nhìn cô một cái, con ngươi xanh đen sáng mà sâu, giống như đi vào nửa ngày, giờ phút này Khương Ngọc mới chính thức khiến anh chú ý.

"Được, đến lượt tôi hỏi anh." Khương Ngọc híp mắt lại, "Ấn tượng đầu tiên của anh về tôi là gì, yêu cầu của anh thế nào?"

"Nói thật?"

"Dĩ nhiên."

Diệp Duy Trăn không có chút do dự nói: "Xinh đẹp, thông minh, có chút hung dữ."

Cho nên không phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh? Khương Ngọc co rút khóe miệng, nụ cười trên mặt không thay đổi, "Rất mang thù, tôi chỉ mở miệng hung dữ với anh một câu mà thôi."

Diệp Duy Trăn cười khe khẽ, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, điều này làm cho phong cách vốn đã chững chạc của anh lại thêm phần cảm giác tang thương. Anh chủ động vươn tay về phía cô, nghiêm túc nói: "Rất hân hạnh được biết cô, Khương tiểu thư."

Khương Ngọc nhìn ngũ quan thâm thúy của anh, một khắc kia đáy lòng dâng lên gợn sóng mãnh liệt, tay của cô đưa ra bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Lòng bàn tay của anh hơi lạnh, nhưng lại có nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, cảm giác rất mâu thuẫn, trong lòng cô nghi ngờ nhiệt nóng bỏng là trên người mình phát ra. Trên mặt cô vẫn luôn trầm tĩnh, lại không phản ứng quá kịch liệt đối với câu trả lời của anh, vừa ý trong lòng đã sớm loạn thành một mảnh.

Giống như nằm mơ đi em, cô thật sự tìm được anh rồi!

Khương Ngọc nói từng chữ từng chữ rõ ràng với anh: "Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, Diệp Duy Trăn."

*

Ban đầu Khương Ngọc không ôm bất kỳ kỳ vọng nào đối với lần xem mắt này, trước đây cô cũng từng xem mắt vô số lần và cũng từng thất vọng vô số lần, cho nên lần này cũng vậy, cô không muốn khiến bác gái nhỏ bận tâm lo nghĩ. Kiều Mộng Tiệp cũng không lớn tuổi, nhưng thân thể bà không tốt, mấy năm này chỗ đến nhiều nhất chính là bệnh viện, cuộc sống hết sức nhàm chán, mỗi ngày chỉ có thể tạo thành đường thẳng từ bệnh viện về nhà.

Có lẽ niềm vui thú duy nhất của bà chính là giúp cô và Văn Thanh giải quyết vấn đề cá nhân.

Văn Thanh cá tính độc lập, không thích cảm giác bị người khác điều khiển, Khương Ngọc cũng không thích, nhưng bác gái nhỏ ngang với một nửa mẹ cô, cho nên cô nguyện ý để Kiều Mộng Tiệp vui vẻ.

Vì vậy Khương Ngọc thoạt nhìn chạy đến từng buổi xem mắt, kì thực từ lâu đều không thực sự để ở trong lòng.

Nhưng lần này cô gặp được người đàn ông mình vẫn giấu ở đáy lòng. Giờ khắc này thậm chí cô hết sức biết ơn bác gái nhỏ giúp cô chuẩn bị chiếc váy thật đẹp, điều này khiến cô không quá thất lễ trước mặt Diệp Duy Trăn, anh thậm chí đánh giá cái nhìn đầu tiên về cô là "Xinh đẹp, thông minh", người đàn ông đánh giá cô gái như thế, tóm lại không phải chuyện xấu.

Khương Ngọc đã tự động bỏ qua ba chữ khiến người ta không vui ra phía sau đầu.

Sau khi hai người chính thức giới thiệu về nhau, lại trò chuyện một lát, Khương Ngọc nhanh chóng phát hiện một vấn đề, tóm lại Diệp Duy Trăn không quá giống so với ngày trước.

Anh nói ít đến thương cảm, trừ những lời cần thiết mới đối đáp cô một tiếng, nếu không phần lớn thời gian đều là nghe Khương Ngọc nói.

Khương Ngọc nhớ trước kia anh không như vậy, từ sau khi trong nhà phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn an ủi cô, mỗi lời nói ra đều vô cùng chân thành, từng chữ đều hằn sâu ở trên lồng ngực cô.

Khoảng thời gian mất cha mẹ khiến cô cảm thấy tối tăm ngột ngạt, tất cả đều là anh cho cô lòng tin và khích lệ ——

Cô không nhịn được lại liếc nhìn tay phải của anh, cái tay kia vẫn đặt trên mặt bàn trước mặt anh, trắng nõn thon dài, đẹp mắt hoàn toàn không giống như tay của đàn ông, nhưng nó lại an tĩnh không có sinh khí.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Diệp Duy Trăn vang lên.

Là chuyện công việc, từ đầu đến cuối anh đều nhíu lông mày, chờ đến khi đối phương nói xong, lúc này mới liếc nhìn cô, "Xin lỗi, tôi có chút việc quan trọng, đưa cô về trước nhé?"

Khương Ngọc gật đầu một cái, hai người cùng nhau rời khỏi Lợi Quần.

Diệp Duy Trăn không thể lái xe, cho nên anh có tài xế riêng đi cùng, Khương Ngọc nhìn thấy anh có việc gấp nên nói với đối phương không cần tiễn. Huống chi nơi này cách nhà bác gái nhỏ rất gần, ngồi tàu điện ngầm cũng một lúc mà thôi.

Có lẽ Diệp Duy Trăn thật sự rất bận, cũng không có kiên trì, chỉ dặn dò cô, "Đi đường cẩn thận."

Anh thân sĩ tạm biệt cô, thật sự xoay người rời đi, lúc ấy Khương Ngọc cũng không biết lấy ở đâu ra dũng khí chợt gọi anh lại, "Diệp Duy Trăn."

Diệp Duy Trăn nghi ngờ quay người lại.

"Điện thoại di động." Khương Ngọc đưa tay ra trước mặt anh.

Diệp Duy Trăn ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Là tôi sơ sót." Bọn họ còn chưa có trao đổi số điện thoại.

Một khắc kia ngay cả lỗ tai Khương Ngọc đều nóng bừng, cô bình tĩnh nhập một loạt dãy số của Diệp Duy Trăn vào di động của mình, sau đó bấm, cả quá trình cô đều không dám nhìn vào mắt đối phương, trong đầu chỉ còn dư ba chữ, thật, mất, mặt!

*

Trở lại nhà Kiều Mộng Tiệp, Khương Ngọc không tránh khỏi bị bác gái nhỏ lôi kéo hỏi thăm tình hình, cô chà xát gò má thoáng ửng hồng, "Cái đó, con cảm thấy rất tốt."

Kiều Mộng Tiệp quả thật mừng rỡ, lại có chút không thể tin vào lỗ tai của mình, "Có nghĩa là con cảm thấy rất hài lòng?"

Khương Ngọc cười gật đầu một cái.

Kiều Mộng Tiệp cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, "Bác gái biết ngay lần này chắc chắn được! Mặc dù Duy Trăn lớn hơn con tám - chín tuổi, nhưng tính tình của cậu ta tốt lại đối xử với người ta ôn hòa, người đàn ông như vậy mới biết thương người."

Văn Thanh ngồi một bên không nhịn được bĩu môi, "Cha con thật đức hạnh (thường mang nghĩa xấu), mẹ không phải cũng cùng cha qua một đời rồi."

"Cho nên chúng ta cả đời đều gây gổ!" Kiều Mộng Tiệp không để ý tới con gái âm dương quái khí, lôi kéo tay Khương Ngọc tận tình khuyên bảo, nói: "Điều kiện của nhà họ Diệp rất tốt, có biết bao nhiêu người muốn kết thân với nhà cậu ta. Nhưng mấy năm nay Duy Trăn không nghĩ đến chuyện này, cũng lạ, năm nay cậu ta không dễ gì mở miệng, kết quả gặp con đầu tiên. Nếu không tại sao nói hai người các con có thể thành, duyên phận này đã sớm định rồi."

Văn Thanh bị kiểu lý luận cũ rích của Kiều Mộng Tiệp làm khóe mắt trực nhảy.

Trong lòng Khương Ngọc hơi có chút lo lắng, "Còn chưa khẳng định, có lẽ anh ấy ——"

"Làm sao có thể, con có chỗ nào làm cậu ta bắt bẻ?" Kiều Mộng Tiệp an ủi vỗ vỗ lưng cô, "Kiên nhẫn chờ cậu ta hẹn con."

"Đây là chọn đối tượng kết hôn, không có cảm giác tất cả đều uổng công."

Văn Thanh vừa nói ra khỏi miệng liền bị Kiều Mộng Tiệp chạm mặt ném tới một quả cam, Kiều Mộng Tiệp hung hăng chỉ chỉ cô, "Quạ đen, mẹ cho con biết, tiếp theo chính là con đấy!"

Văn Thanh kêu rên một tiếng, "Mẹ, nếu không cho mẹ mở hiệu môi giới hôn nhân, mẹ đừng mang con ra giày vò có được hay không?"

Kiều Mộng Tiệp không nhìn cô hờn giận, đi thẳng vào phòng bếp.

Văn Thanh chờ phòng khách không người, lúc này mới lôi kéo Khương Ngọc ép hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khương Ngọc mừng rỡ nói tất cả cho cô biết, Văn Thanh nghe xong khẽ há hốc mồm, "Còn có chuyện cẩu huyết (máu chó) như vậy ư? Em không có lầm chứ? Có thể do thời gian quá lâu nhớ nhầm dáng vẻ của anh ta hay không?"

Khương Ngọc lắc đầu khẳng định, "Dĩ nhiên không, chuyện của anh ấy em đều nhớ kỹ!"

Văn Thanh cau mày, cuối cùng vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, "Em nhớ đều là chuyện của mười năm trước, ai biết mười năm sau anh ta có thay đổi hay không. Trước tiên hãy quan sát một chút rồi hãy nói."

Khương Ngọc cũng nghĩ như vậy, cô kiên nhẫn chờ Diệp Duy Trăn chủ động liên lạc với mình, nào biết Diệp Duy Trăn tựa như quên cô vậy, suốt một tuần cũng không gọi điện thoại cho cô.

Khương Ngọc có chút bi thương mà nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự bị cự tuyệt? Kỳ thực Diệp Duy Trăn không coi trọng cô?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.