Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 7




Tiệc cưới rất lớn, Lục Nhược nhìn bộ lễ phục màu lam của Mộ Tây, sắc mặt hết sức phấn khích. Anh cần ly rượu, đi quanh cô hai vòng, nghiêm mặt hỏi: “Vì sao không mặc lễ phục tôi mua cho?”

Mộ Tây cao ngạo hất cằm lên: “Tôi vì sao phải nghe lời anh? Tôi là phù đâu, tránh ra, đừng có cản đường.”

Lục Nhược hơi nghiêng ly rượu, chỉnh lại đóa hồng trước ngực, “Ngượng ngùng gì? Tôi là bạn tân lang.” Hôm nay anh vận một bộ tây trang màu trắng, hơn nữa trên ngực cài một đóa hồng ướt át, đứng đó không khỏi tỏa sáng khiến các cô gái phải ngước nhìn.

Không muốn dây dưa với tên vô lại này. Mộ Tây không quan tâm, ôm lấy bó hoa cưới trên bàn, thẳng đường đi tìm cô dâu Ngô Mỹ Mỹ.

“Tiểu Tam___” Cố Lãng ngân dài giọng gọi anh.

“Không được gọi em như vậy!” Lục Nhược nổi giận đùng đùng quay lại trừng mắt nhìn Cố Lãng. “Người thế nào lại không đi cùng vợ anh và hai đứa nhỏ?”

Cố Lãng nghiêng đầu hướng bàn thức ăn bên kia: “Bọn họ ở kia, Hiểu Nhiễm nhà ta nói: hy vọng Tam thúc có thể sửa cho nó con búp bê!”

Tần Tiểu Mạn cùng hai cục cưng quanh bàn ăn lựa đồ ăn rất vui vẻ. Cố Lãng nhìn con gái miệng đầy đồ ăn.

Lục Nhược nói: “Bổn thiếu gia đây không rảnh! Nhị ca đưa đi mua đi!”

“Không được.” Cố Lãng nhẹ giọng nói.

Lục Nhược rung mình một cái, anh chỉ sợ cái âm điệu lạnh băng này của Cố Lãng: “Thôi được, để tiểu đệ đưa công chúa nhà huynh đi.”

Cố Lãng vừa lòng gật đầu, đi qua nói cho con gái. Lục Nhược nhìn con bé ngốc nghếch bị ba véo má vui vẻ cười thỏa mã, ôm cổ Cố Lãng thơm một cái. Cố Lãng cơ hồ rất thỏa mãn.

“Hứ!” Lục Nhược uống một ngum rượu lớn, rầm rì nói, “Kết hôn có cái gì tốt?”

**

Tân lang gia thế hiển hách, người đến mừng như đi trẩy hội. Tiệc cưới chưa có bắt đầu đã có người muốn làm ầm ĩ. Con trai Từ gia nhất bang lớn tiếng mang hai ly rượu thế nào cũng muốn Ngô Mỹ Mỹ uống.

“A Tây!” Ngô Mỹ Mỹ nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Tây, “Tao không uống!”

“Không nên, không nên, đại ca bọn em kết hôn, tân nương cũng phải nể mặt bọn em chứ!” Từ Dũng muội muội không thuận theo, không buông tha.

Mộ Tây biết Ngô Mỹ Mỹ còn muốn lát nữa đến từng bàn kính rượu, lúc này liền uống sợ lát nữa không chống đỡ nổi, liền ra tay tiếp mấy đứa choai choai kia: “Vài người các cậu lại đây, chị cùng các cậu uống. Xem xem tửu lượng các cậu thế nào!”

“Chị không phải đại tẩu chúng tôi, không uống được.” Từ gia muội tử không chịu uống cùng Mộ Tây.

Mộ Tây xoa xoa tay: “Các ngươi thì biết cái gì, phù dâu sinh ra để làm cái gì? Chính là để che chở tân nương. Nếu tân nương say ngã, ca ca các ngươi chẳng lẽ lại không đánh mông các ngươi.”

Mấy tiểu tử liếc mắt nhìn nhau, sau lại là Từ gia muội tử đưa rượu cho Mộ Tây: “Được, ngươi muốn uống cùng chúng ta, rồi ta cùng bỏ qua cho tân nương.”

“Tốt!” Mộ Tây đỡ ly rượu từ tay Từ muội: “Chị cùng các cậu uống.

“A Tây, mày định uống thật, uống vừa phải thôi!” Ngô Mỹ Mỹ sợ cô quá chén, lên tiếng nhấc nhở.

“Tao biết, mày yên tâm.” Mộ Tây khoát tay.

Sát, bạch! Một ly rượu đổ xuống, Mộ Tây thấy yết hầu mình như bị thiêu cháy. Từ gia muội tử ngồi đối diện, chỉ thường che miệng, nhấp một ngụm chừng phần ba chén.

“Uống nhanh, không được dừng.” Mộ Tây đem chén cho cô xem.

Từ gia muội tử biết vậy, vẻ mặt đau khổ mà uống nốt.

Qua mấy tuần rượu, trên sô pha nhà hàng, một đống tiểu tử nằm bất động. Mộ Tây lắc lắc đầu đứng dậy, nói: “Tiểu tử không hiểu chuyện, Mỹ Mỹ lần đẩu xuất giá không đến các ngươi kiếm chuyện, uống cùng các ngươi. Cái kia, đem chúng nó ra ngoài.”

“A Tây, mày uống say, đi vào phòng nghỉ nằm một lát đi.” Ngô Mỹ Mỹ xem Mộ Tây loạng choạng, qua dìu cô.

Mộ Tây lắc đầu: “Tao không sao, chỉ hơi choáng một chút thôi. Nói cho Mỹ Mỹ mày biết, xuất giá xong mày là đại tẩu lũ chúng nó, phải giáo dục lại cho tốt.” Cô chỉ vào Từ Dũng muội muội nói: “Tao xem tiểu cô nương này ương bướng, mày nên…” Cô chỉ cảm thấy người quay cuồng lợi hại, đẩy Ngô Mỹ Mỹ ra vọt thẳng vào buồng vệ sinh.

**

“Ai da, thực ghê tởm!” Lục Nhược đẩy cửa buồng vệ sinh, mùi rượu nồng nặc xông lên mặt. Anh nín thở dìu Mộ Tây khỏi bồn rửa mặt quăng lên sô pha.

“Này, tỉnh! Tỉnh!” Lục Nhược vỗ vỗ mặt Mộ Tây.

Mộ Tây cau mày gạt tay Lục Nhược: “Anh ở đây làm gì, Mỹ Mỹ đâu?”

“Tân lang đưa đi rồi.” Lục Nhược cười nhạo nói: “Cùng vài đứa nhỏ uống có thể say. Em thật có bản lĩnh.”

Đầu óc Mộ Tây choáng váng, chớp chớp mí mắt không để ý đến anh, nâng người từ sô pha dậy: “Hôn lễ đã bắt đầu? Sao anh không tham dự?”

“Bạn gái tôi cùng người ta đọ tửu lượng, tôi cũng nên quan tâm một chút.” Lục Nhược sung sướng nhìn bộ dạng này của Mộ Tây: “Nhị Tây, bố tôi cùng bố em đều đến đây, đợi lát nữa biểu hiện cho tốt vào, a.”

Mộ Tây lại nghe anh nhắc đến chuyện phiền hà này, sửa lại tóc định chạy ra. Ai ngờ, chân mang giày cao gót, trẹo một cái liền mất thăng bằng, ngã sấp vào lòng Lục Nhược.

“Ôi!” Lục Nhược nâng cô lên trước ngực, “Nhị Tây thật đúng là tích cực chủ động. Ca ca thật sự vui mừng.”

Phòng nghỉ thực có vẻ nóng, Lục Nhược không mặc vest, áo sơ mi cũng lôi ra không sơ vin. Anh chỉ cảm thấy bên hông chợt lạnh, tiếp theo, một trận đau nhức. Anh thậm chí nghe được tiếng bẻ tay răng rắc: “A, em bóp chết tôi! Buông tay ra, có nghe hay không?” Lục Nhược hét lớn: “Nói cho em biết, em không buông tay, bổn thiếu gia cũng không khách khí.”

“Anh còn dám nói, ai là bạn gái của anh? Ai tích cực chủ động, là anh tự kỷ!” Mộ Tây theo vạt áo sơ mi đi vào dò xét, nắm hai bên thắt lưng mà véo, mười đầu móng tay găm vào da Lục Nhược: “Ai cho anh tiện miệng, anh còn bắt nạt tôi. Tên khốn!”

Cô càng dùng sức, Lục Nhược quả thật là đau, lại không thể ra tay đánh con gái. Cánh tay dài duỗi ra vòng ra sau lưng cô, trượt một đường xuống eo, không ngờ khóa váy trơn cũng theo vậy mà đi xuống.

Lễ phục Mộ Tây là loại tơ lụa trơn, mượt, bởi vì có vẻ bó sát người, cho nên nội y ở trên là không mặc. Quần áo ở trên đột nhiên tuột ra, Mộ Tây túm lấy nhưng đã không còn kịp rồi, toàn bộ lễ phục như vậy từ trên người cô rơi xuống một đống dưới chân.

Hai người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mộ Tây lõa thể đứng trước mặt Lục Nhược, cũng bởi vì quá mức phẫn nộ mà ngược lại cũng không có phản ứng được gì. Trán Lục Nhược giăng đầy hắc tuyến, cái này là lời lớn. Anh gãi gãi tai lùi về sau vài bước, phá tan không khí: “Cái kia, dù sao em cũng xem qua cơ thể tôi rồi, chúng ta coi như thanh toán sòng phẳng. Nhị Tây muội muội, vòng một của em cũng không tồi a. Tôi đi trước, bye bye ~ ”

Đi khỏi cửa phòng nghỉ, Lục Nhược nghe giọng từ bên trong truyền đến: “A” một tiếng thiệt lớn chói tai. Anh cúi đầu nhìn tay mình lẩm bẩm: “Tôi thực không phải cố ý.” Bất quá, anh nhìn về nơi xa xa, a, dáng người cô quả thật không tồi a, không biết chạm vào thì thế nào…

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Mộ Tây mặc lại đồ, đằng đằng sát khí lao ra tìm Lục Nhược, kết quả mới ra khỏi phòng nghỉ đã bị Ngô Mỹ Mỹ cùng một phù dâu khác kéo lại: “Tao chờ mày, mày chạy đi đằng nào vậy?”

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Mộ Tây giải quyết chính sự trước.

Giữa trưa, trong bữa tiệc, tân lang tân nương cùng phù dâu phù rể ngồi chung một bàn, Lục Nhược cố ý ngồi xa xa Mộ Tây. Một đám người nhàm chán nhân cơ hội bắt đầu mở trò chơi.

Một phù rể bắt đầu giải thích các quy tắc, một người ra con số bất kì, mọi người lần lượt đoán. Ai đoán trúng người đưa ra con số phải đáp ừng yêu cầu của người kia.

Vừa mới bắt đầu mọi người còn có vẻ rụt rè, sau đám người tà ác bắt đầu lộ rõ bản chất. Yêu cầu cũng càng ngày càng quá đáng. Mộ Tây tiếp rượu cũng đã nhiều, đầu óc cũng không còn minh mẫn, đầu óc mê muội thuận miệng nói, cũng không may đoán trúng. Là lượt của một phù dâu khác, cô nhấp cánh môi, cười nói: “A Tây, nghe nói cậu viết tiểu thuyết rất được. Kia.” Cô xấu hổ nhìn một vòng: “Chúng ta đều là người trưởng thành, cậu kể một đoạn đi.”

“Nha___” Đám người kì quái ồn ào. Một anh chàng bưng ly rượu hướng Mộ Tây kính: “Thì ra cậu làm công tác văn hóa.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng khinh.

Shit! Mộ Tây muốn đem cô phù dâu kia chà đạp đến trăm lần trong tưởng tượng. Ánh mắt chợt quét đến Lục Nhược đang ngồi ở đối diện, chỉ thấy người kia đĩnh đạc ngồi vắt chân chữ ngũ, chiếm một phần lớn chiếc ghế!

Lục Nhược không khỏi hứng khởi chờ mong.

Mộ Tây nhất thời nổi dã tâm, không trừng trị anh thì không nuốt trôi giận: “Tốt, bất quá tôi lấy hai trong số các cậu làm nhân vật chính nga ~.”

“Không thành vấn đề.” Một phù rể hưởng ứng, người khác cũng phụ họa. Phù dâu vừa ra yêu cầu xấu hổ nhìn bạn trai. Cô đề điểm Mộ Tây: “A Tây, không cần rõ ràng, chỉ cần kể chuyện thôi.”

Mộ Tây cười hỉ hả nói: “Tốt. Khụ, nghe tốt lắm. Balabal…. Hắc, xong rồi, thế nào, có phải hay không rất tốt.”

(sao không có chuyện chị kể? em cũng muốn nghe!!! T__T)

Bàn ăn sắc diện mỗi người một khác. Cô gái vừa rồi mới trêu cợt nhìn Mộ Tây biến sắc, trừng mắt nhìn cô. “Cậu, cậu định thế nào vậy?”

Mộ Tây cao hứng: “Có cái gì không đúng sao?”

Bạn trai của phù dâu nọ nắm tay cô ta trấn an: “Tốt lắm, chính là cái trò chơi này. Hôm nay là hỷ sự của Mỹ Mỹ. Tiếp tục thưởng thôi.”

Cô ta thẹn quá đành rút tay bạn trai ra: “Anh thế nào không phản bác, cô đây là vũ nhục! Vẫn là nói anh có lại khuynh hướng ấy sao?”

“Anh không có mà?!” Anh ta chối đây đẩy. Anh lo lắng không đủ, cô gái cũng đang giận dữ, liếc mắt nhìn Lục Nhược một cái: “Khó trách thời gian này ngươi không có chạm vào em, là anh thích đàn ông!”

Anh khóc không ra nước mắt, tặng cho Mộ Tây một ánh mắt trách cứ. Mộ Tây buông tay ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Thật là ngượng quá đi, quên nói cho mọi người biết tôi là theo thể văn BL hướng…” Trong lòng cô thật là vui vẻ mà.

Jumbo said: Tức đam mỹ đó a. Chị Mộ, chị thâm thiệt!!

Vừa rồi Mộ Tây lấy bạn trai của phù dâu kia cùng Lục Nhược làm nhân vật chính, xung quanh một bầu không khí quỷ dị bao trùm. Cô nhìn con mắt tí hí Lục Nhược đang nhìn mình, diễu võ dương oai ra điều cô không sợ.

Tiệc cưới tàn là khi đã quá nửa đêm rồi, Mộ Tây là bạn thân của Ngô Mỹ Mỹ tự nhiên muốn ở lại cùng mình. Cái tên tiểu nhân Lục Nhược tại làm sao bị như vậy lại không có ra đòn đáp trả, thật khiến cô thật lo lắng!

“A Tây mày thật là tốt nhất định phải bắt được hoa đó!” Ngô Mỹ Mỹ khóc không thành tiếng. Qua đêm nay, cô phải theo tân lang ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, cô giữ chặt Mộ Tây không buông.

Mộ Tây lớn tiếng an ủi Ngô Mỹ Mỹ: “Tốt lắm, dù sao mày cũng chỉ đi tuần trăng mật, về sau cũng có phải là không gặp nhau nữa đâu.”

“Máu lạnh!” Lục Nhược không biết từ nơi nào đi đến, nói giọng mát mẻ.

Ngô Mỹ Mỹ sau lại bị tân lang kéo về xe. Mộ Tây nhìn theo đuôi váy cưới biến mất sau cửa xe, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm thán, Mỹ Mỹ, nhất định phải hạnh phúc đó!

Mặc kệ hôn nhân có là nấm mồ chôn tình yêu, đó cũng là do mỗi người đàn bà trong lòng chịu. Từ nay về sau, còn trời còn đất, còn một người là của ta.

Mộ Tây tự tán thưởng chính mình, không sai, thông suốt rồi. Đột nhiên thấy có bàn tay đặt trên lưng, tiếp theo thân thể cô từ từ được nhấc lên. Thình lình xảy ra làm cho cô cả kinh “A” một tiếng. “Anh làm gì? Thả tôi xuống!”

Lục Nhược bế Mộ Tây lên, nghe cô loạn ngôn, một bàn tay hung hăng đụng chạm ngực cô. “Ba” một tiếng lớn vang lên.

“Đau quá dám đánh tôi. Lục Nhược, tôi không phải đàn ông!” Mộ Tây quẫy đạp lung tung.

“Hứ!” Lục Nhược cười lạnh nói: “Em đúng là ăn gan báo, dám đem tôi ra làm trò đùa. Chẳng lẽ tôi cũng không phải đàn ông? Đêm nay tôi cho em thấy tôi có phải đàn ông hay không?”

**

“Tôi cảnh cáo anh!” Mộ Tây bị anh ném vào giường anh, đầu óc quay cuồng, đứng lên quát.

Lục Nhược nhanh chóng cởi áo, đè cô ở dưới thân, hung ác dựng ngược lông mày: “Tiểu Nhị Tây, không bằng trực tiếp thử, đem nguyện thân ra làm đi?”

Mộ Tây hít vào còn muốn nói cái gì, hai cánh môi đã bị Lục Nhược trực tiếp giữ lấy. Anh giữ cô không để động đậy, chính mình châm rãi cắn cánh môi, đầu lưỡi dọc theo môi cô tiến vào trêu đùa lưỡi cô. Lưỡi của anh khuấy đảo bên trong khiêu khích cô nửa ngày trời, rồi nới lỏng lực đạo buông cô ra, xem lại khuôn mặt tái xanh bên dưới, biểu tình rất là kinh ngạc: “Em, lần đầu?”

Hai tai cô ửng đỏ như sắp phát hỏa, Mộ Tây ác khẩu nói: “Nhìn cái gì? Một người con gái 26 tuổi không tiếp nhận hôn thực buồn cười a. Anh trả thù xong rồi thì cút ngay. Đừng bức chết tôi.”

Lục Nhược tiếp tục nhìn chằm chằm cô hơn nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Tôi biết em chính là thừa nữ trong truyền thuyết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.