Thứ bảy xuất phát, Tạ Vũ liên lạc trước với Hướng Vân. Cô ấy nhận được điện thoại của cô thì rất vui, hai người còn trò chuyện một hồi.
Vì bay chuyến sáng, nên chưa đến mười giờ là Tạ Vũ đã lên giường. Nhưng trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, sự hưng phấn đè nén đó không tìm được nguồn gốc nhưng lại sống động như thật.
Cô túm tóc, bật ngồi dậy, lấy gói thuốc lá giá rẻ trước kia trong ngăn kéo, rút một điếu châm, rít hai hơi mà sự lòng trong lòng vẫn chưa đi, lại tìm gạt tàn dụi tắt.
Tạ Vũ ngồi ngơ ngẩn bên mép giường một lúc, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, giờ hiển thị trên đó là mười một giờ năm mươi. Giờ này thôn trên núi đã sớm yên tĩnh đến độ chỉ còn tiếng côn trùng kêu.
Cô tìm số điện thoại chưa hề gọi kia, ma xui quỷ khiến bấm gọi. Trên màn hình hiển thị đang kết nối. Tạ Vũ vốn tưởng bên kia không có sóng, nhưng một lát sau tiếng tít dài vang lên, báo hiệu điện thoại nối được.
Một tiếng… Hai tiếng… Ba tiếng… Bốn tiếng…
Ngay khi Tạ Vũ cho rằng sẽ không có ai nghe, chuẩn bị cúp máy, điện thoại đột nhiên phát ra một chút tạp âm ồn ào, trong đó truyền đến một tiếng “A lô” trầm thấp mà ngái ngủ.
Tạ Vũ ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng được: “Là tôi, Tạ Vũ.”
Lục Viễn nói: “Tôi biết.”
Giọng anh nghe ra rất bình thường, trầm thấp quen thuộc, đến mức Tạ Vũ không biết vì sao lại cảm thấy hơi mất mát.
“Ngày mai tôi đến chỗ các anh.”
Lục Viễn ở đầu bên kia hình như chẳng biết tin tức này, ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Ừm.”
Tạ Vũ cười không thành tiếng, rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì? Chẳng qua là người qua đường bèo nước gặp nhau, trong mắt anh ấy, mình có lẽ chính là một nữ phóng viên tùy tiện, không còn gì khác nữa.
Cô đang định tạm biệt rồi cúp điện thoại, đầu bên kia lại nói: “Ngày mai tôi vào làng, vừa vặn đón cô.”
Câu này gần như đập tan suy nghĩ mất mát vừa rồi của Tạ Vũ ngay lập tức, cô cười nói: “Được, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Lục Viễn khựng lại, rồi bổ sung, “Ngủ sớm một chút đừng thức khuya, nếu không đi đường sẽ vất vả lắm.”
“Anh cũng vậy.” Nói xong, bản thân Tạ Vũ cũng thấy buồn cười, rõ ràng là cô đánh thức anh, hơn nữa ngày mai anh cũng chẳng cần vội vã lên đường. Cô cười vào điện thoại một tiếng: “Tôi đánh thức anh rồi, thật ngại quá.”
“Không sao. Thật ra đúng lúc tôi dậy đi vệ sinh.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tạ Vũ cúp điện thoại, nằm lên giường ngay lập tức, điều kì diệu là không bao lâu là ngủ say.
Trong núi lúc này đang là thời điểm yên tĩnh nhất. Cả sân trường ngoài tiếng côn trùng kêu ra thì không còn gì khác nữa. Lục Viễn nằm trên giường trong bóng tối, cầm chiếc điện thoại đã tắt kia, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, tỉnh cả ngủ.
Anh từ trên giường bò dậy, cầm điếu thuốc và bật lửa đi ra ngoài.
Dãy kí túc xá này vô cùng yên ắng, một tháng trước hai tình nguyện viên kia đã rời khỏi, hôm nay là thứ sáu, học sinh cũng về nhà hết. Ngoài nhà hiệu trưởng Điền cách đó hai trăm mét, thì sân trường lúc này chỉ có một mình anh.
Từ lâu anh đã quen với sự cô đơn. Nhưng đêm nay, sau khi nhận được cú điện thoại đó lại không khỏi có chút nôn nóng.
Anh đi đến tảng đá bên ngoài sân thể dục ngồi, châm điếu thuốc trong tay bắt đầu hút. Mùi thuốc lá nồng nặc cũng không làm lắng dịu sự nôn nóng trong anh, ngược lại rục rịch dữ dội hơn.
Thật ra trong đầu anh không suy nghĩ gì cả, dường như trống rỗng, ngây ngẩn một hồi lại tự mỉm cười, nhưng ngay cả việc bản thân đang cười cái gì cũng không biết.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng đêm nay rất sáng, chắc chắn ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Lần này quỹ Tân Miêu đi đến vùng núi thăm hỏi khảo sát, xem ra rất coi trọng, tổng cán sự Hồ Hành Kiến của quỹ đích thân ra mặt.
Cái tên Hồ Hành Kiến này, Tạ Vũ hay thấy trên mạng báo chí.
Ngoài việc là tổng cán sự của quỹ Tân Miêu, công việc chính của anh ta là giáo sư xã hội học của trường đại học, nghiên cứu chủ yếu về sự trưởng thành của trẻ em nghèo khó. Anh ta hoạt động trên mạng rất mạnh, thường hay đăng tải một số hiểu biết sâu sắc, cũng là người làm công ích nổi tiếng, từng khởi xướng rất nhiều kế hoạch công ích, có rất nhiều người hâm mộ, mấy triệu người theo dõi trên weibo, là VIP lớn danh xứng với thực.
Sau khi quỹ Dương Quang thành lập dự án con quỹ Tân Miêu, liền mời anh ta đảm nhiệm chức tổng cán sự. Anh ta là chuyên gia trong phương diện này, đây cũng là nguyên nhân quỹ Tân Miêu vừa thành lập đã được công chúng quan tâm rộng rãi.
Trước đây Tạ Vũ chưa gặp anh ta bao giờ, trong ấn tượng chắc là một phần tử trí thức uyên bác mà có lòng nhân ái. Sau khi gặp nhau ở sân bay, Hồ Hành Kiến cũng thật sự giống như cô nghĩ, khoảng bốn mươi tuổi, kiến thức uyên bác, lịch sự hòa nhã.
Đi cùng còn có một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi, là cán sự của quỹ Tân Miêu, tên Trần Thành, tính cách thoạt nhìn rất cởi mở, cũng có chút láu lỉnh, vừa đến là đã đùa giỡn với Tạ Vũ.
Bất luận là trong giới giáo dục hay trong mắt công chúng, Hồ Hành Kiến cũng có chút danh tiếng, đại khái là loại người rất được hoan nghênh. Sau khi xuống máy bay, ngồi xe đến huyện, vậy mà có một chiếc xe của cơ quan chính quyền địa phương cử đến cho họ, trong xe còn chứa quần áo quyên tặng gửi đến trước.
Đối với Tạ Vũ mà nói, đãi ngộ này không biết phải tốt hơn lần trước bao nhiêu.
Đến làng vừa vặn sập tối, Hướng Vân tiếp đón đoàn người rồi dẫn họ đi ăn cơm. Nhà hàng đi là nhà vườn lần trước.
Cộng thêm tài xế là cả thảy năm người. Người làm tài xế ở cơ quan địa phương nhỏ này đều rất sành sõi, tài xế họ Lưu nói thẳng trước mặt mấy người.
Hướng Vân hiển nhiên có chút ác cảm, nhưng cũng không tiện biểu lộ ra, cầm lấy thực đơn hỏi: “Giáo sư Hồ, anh xem thử muốn ăn món gì?”
Hồ Hành Kiến chưa mở miệng, tài xế đã nói trước: “Giáo sư Hồ hiếm khi đến núi của chúng tôi một lần, nhất định phải ăn món đặc sắc nhất chỗ chúng tôi. Có phải không?”
Hồ Hành Kiến cười gật đầu: “Được, vậy Tiểu Lưu giới thiệu chút đi.”
Tài xế Tiểu Lưu gọi ông chủ tới, tự mình gọi món: “Thịt heo rừng xào, thịt hoẵng xào sả ớt, ếch nướng, thêm một cái lẩu gà tre và hai món ăn thêm. Mỗi người thêm mấy chén canh bã đậu.” Anh ta gọi xong, cười nói, “Không phải tôi nói khoác đâu, món ăn dân dã chỗ chúng tôi chắc chắn ngon tuyệt. Giáo sư Hồ ăn một lần sau này nhất định còn muốn ăn lần thứ hai.”
Ban nãy anh ta gọi món, Tạ Vũ đã lặng lẽ nhíu mày. Cô không phản đối việc ăn món dân dã, nhưng những món này chắc chắn rất đắt, mà bọn họ là tổ chức công ích, về tình về lý không thích hợp lắm.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hướng Vân. Sắc mặt cô ấy hơi thay đổi, chân mày rõ ràng nhíu lại.
Ban đầu Tạ Vũ tưởng Hồ Hành Kiến sẽ từ chối, vậy mà anh ta nghe xong lại lộ ra nét mặt hưng phấn, nhưng giọng nói nghe ra vẫn kềm chế: “Trình độ gọi món của Tiểu Lưu nhìn một cái là biết ngay rèn luyện thành khi đi theo lãnh đạo của mọi người, hôm nay mấy người chúng tôi coi như có lộc ăn rồi. Tuy con người tôi không chủ trương ăn món dân dã lắm, nhưng thỉnh thoảng một lần cũng không sao.”
Cán sự Trần Thành bên cạnh anh ta ngược lại thẳng thắn: “Lần nào đến những vùng núi xa xôi thế này, điều hấp dẫn tôi nhất chính là thức ăn ngon đấy.”
Hướng Vân cười gượng hai tiếng: “Giáo sư Hồ ăn quen là được.”
Nói xong, có phần bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Vũ.
Tạ Vũ bĩu môi.
Lúc này có người gõ cửa phòng bao, Hướng Vân đứng lên đi mở cửa: “Ồ? Lục Viễn, anh đến rồi ư?”
Tạ Vũ nghe tiếng quay đầu nhìn về phía cửa. Lục Viễn cao hơn Hướng Vân một cái đầu, ánh mắt vượt qua cô ấy, nhìn thẳng Tạ Vũ. Tạ Vũ nhếch miệng cười, anh mặt mày lạnh tanh gật đầu.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này, không ai nhìn ra trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Lục Viễn đi vào, Hướng Vân giới thiệu: “Giáo sư Hồ, đây là thầy Lục của trường tiểu học Hồng Khê. Lục Viễn, đây là giáo sư Hồ, trước đây tôi có nói qua với anh.”
Lục Viễn đưa tay ra: “Giáo sư Hồ, chào anh.”
Hồ Hành Kiến bắt tay anh, cười nói: “Nghe giọng thầy Lục không giống người địa phương.”
Hướng Vân trả lời thay Lục Viễn: “Thầy Lục là giáo viên hỗ trợ giáo dục của trường tiểu học Hồng Khê.”
Hồ Hành Kiến cười: “Hỗ trợ giáo dục ư? Tuyệt vời, nào nào nào mời ngồi.”
Mấy người ngồi lại vào chỗ, chào hỏi một lúc.
Lục Viễn ngồi bên tay phải Hướng Vân, mà bên tay phải của anh chính là Tạ Vũ. Nhiều người ngồi trên bàn như vậy, hai người vừa không có cơ hội ôn chuyện, cũng không có tâm trạng ôn chuyện.
Tạ Vũ thường ngày khéo ăn khéo nói, vì anh đến mà không ham mở miệng nói chuyện nữa. Anh chỉ cách cô không đến mấy chục cm, dường như cô lại ngửi thấy loại pheromone khiến cô chộn rộn kia.
Sau khi Lục Viễn ngồi vào chỗ, từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn cô, ngược lại nói mấy câu với Hướng Vân.
Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt Hướng Vân có loại tình cảm mà lần trước cô thấy qua.
Cô chợt cảm thấy hơi bực bội.
Nhưng người tài xế kia vẫn cứ thao thao bất tuyệt trên bàn, Hồ Hành Kiến và Trần Thành thỉnh thoảng phụ họa.
Khi thức ăn bưng lên, Lục Viễn thấy mấy món bày trên bàn, dường như rất ngạc nhiên, theo bản năng quay sang nhìn Hướng Vân. Cô ấy nhìn thẳng anh, vừa rất bất đắc dĩ vừa lặng lẽ lắc đầu.
Bữa cơm này, ba người thì ăn ngấu nghiến, vô cùng vui vẻ, ba người thì ăn chẳng ngon. Tạ Vũ ít nhiều gì cũng có chút bệnh nghề nghiệp, lấy di động ra chụp mấy tấm trên bàn, cười nói: “Gửi cho bạn bè khoe một chút.”
Hồ Hành Kiến nhìn cô một cái, cũng cười: “Khoe với bạn thì được, nhưng không thể nói là ăn chung với tôi đấy.”
“Tôi biết mà.” Tạ Vũ nháy nháy mắt, trong lòng cười ha ha hai tiếng.
Cơm nước xong, Hướng Vân gọi ông chủ tới tính tiền: “Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nói: “Trưởng làng Hướng, tổng cộng sáu trăm tám.”
Hướng Vân thoáng sửng sốt, lấy ví ra trả tiền.
Hồ Hành Kiến ơ một tiếng: “Trưởng làng Hướng, các cô không thể kí đơn sao?”
Hướng Vân cười: “Bây giờ quản lý nghiêm, kinh phí cho chính quyền làng chúng tôi cũng có hạn, không cách nào tùy tiện kí đơn được. Không sao, bữa này tôi mời mọi người.”
“Đừng đừng đừng!” Hồ Hành Kiến vội ngăn cô ấy lại, “Một cô bé công chức cơ sở như cô một tháng có thể có bao nhiêu tiền chứ, không thể để cô mời được. Trần Thành ——”
“Vâng!” Trần Thành lập tức móc ví, lấy mấy tờ tiền đỏ đưa cho ông chủ.
Hướng Vân tỏ vẻ lúng túng: “Giáo sư Hồ, thế này sao được?”
Hồ Hành Kiến cười nói: “Không sao, các cô không kí đơn được, nhưng quỹ chúng tôi thanh toán chút tiền này không thành vấn đề.”
Tạ Vũ và Lục Viễn gần như đồng thời nhìn về phía anh ta. Hồ Hành Kiến ngược lại không ý thức được điều gì, chỉ nói tiếp: “Chúng tôi đi khảo sát một chuyến vẫn đầy đủ kinh phí, cô không cần lo đâu. Hơn nữa chúng tôi đến làm công ích, cũng không thể để các cô tốn kém được.”
Thế nhưng, lúc ra cửa, Tạ Vũ nghe được Trần Thành nói nhỏ bên tai Hồ Hành Kiến: “Trời ạ, chính quyền làng này cũng nghèo quá rồi. Lần trước chúng ta đi Vân Nam, chính quyền chỗ người ta thế mà còn mời chúng ta ăn một bữa lớn ở nhà hàng cấp sao ở huyện, còn kí đơn nữa.”