Sau khi nhớ ra tiểu sử "đặc biệt" của Lý Kiều Ngôn, Duật Thiên đã sợ tới mức thức trắng đêm. Tên còn còn tàn bạo hơn cả nam chính, không sợ sao được.
Sáng hôm sau, Duật Thiên thức dậy như mọi hôm, làm những công chuyện lặt vặt rồi rời khỏi nhà.
Cậu muốn mua một ít dây thừng, bao bố và bột ớt.
Hỏi cậu mua chúng làm gì à?
Đương nhiên là tự vệ rồi. Không nghe cậu nói à. Tên Lý Kiều Ngôn còn khủng bố hơn Trình Khương!
.....
Khoảng 13 giờ chiều, Duật Thiên đi bộ trên đường. Bộ dáng như đang thư giản ngắm cảnh nhưng thật chất hôm nay cậu cảnh giác hơn.
Đi trên con đường đầy lá dẻ quạt. Duật Thiên nghe một khúc nhạc viloin ở một cửa hàng ngần đấy. Tiếng nhạc dịu dàng trầm ngâm. "Xin chào? Hôm nay em có vẻ thư thái nhỉ."
"..."
Bố đập chết con gián nhà mi!
"Vấn đề gì sao? Chú?"
"Đừng gọi tôi với danh xưng già nua như thế."
"Vậy tôi gọi cách khác. Hừm.....Bác?"
"..."
Rốt cuộc tên nhóc này có nghe gã nói không đấy? Gã không quá già cơ mà.
"Thôi tôi thấy nó già quá."
Ừ đúng rồi đó. Nào cậu bé, hãy gọi tôi với danh xưng trẻ hơn đi!
"Chú này. Tôi đang bận. Tạm biệt chú."
"..."
Chắc chắn phải để báo ngày mai đưa tin: Triệu thiếu bị giết chết mất xác!
.....
Vòng vo một hồi cuối cùng cũng dứt được con đĩa Lý Kiều Ngôn.
Từ giờ hãy gọi gã là con đĩa. Đừng gọi gián nữa. Gián dùng dép đập rồi cũng chết.
"Anh Duật Thiên!"
''..."
F*ck! Hôm nay là cái ngày méo gì thế. Để cậu ta yên tĩnh một mình không được à?
"Anh đang đi dạo sao?" Ly Sâm cười rạng rỡ nhìn hắn. Đối với cô ta, 6 tuần không gặp cậu cứ như trải qua 6 tháng. Lúc đầu cô ta đối với cậu chỉ là lợi dụng nhưng dần dần cô ta có chút giao động.
"Có việc gì không?"
"À em chỉ muốn chào hỏi thôi. Em có thể đi cùng không?"
"Tôi có bạn gái rồi."
"Vậy...chị ấy sẽ không để ý chứ?"
Ha, bạn gái sao? Vậy thì sao chứ. Cô ta chính là có gan nhổ bông cướp chậu.
Duật Thiên đột nhiên nở nụ cười mỉm. Ly Sâm dường như hiểu nhầm ý cậu sẽ chấp nhận cô nhưng thật ra...
"Nhưng tôi để ý. Đừng nghĩ đến việc nhổ bông cướp chậu." Duật Thiên xoay người bỏ đi. Cậu còn phải làm chính sự nữa.
Ly Sâm nhìn Duật Thiên rời đi, tay bấu chặt vò lòng bàn tay khiến nó chảy máu.
Không đau? Đúng, cô ta chính là không cảm thấy đau.
Triệu Duật Thiên, anh chờ đấy. Tôi sẽ khiến anh thế nào là sống chết vì tôi.
.....
Nửa đêm.
Duật Thiên rón ren trèo cửa sổ ra ngoài. Đi đến biệt thử của Trình Khương.
Cậu dẻo dai trèo lên hàng cây tường xuân bên cửa sổ. Thành công trèo vào phòng Trình Khương.
Duật Thiên nhẹ nhàng mở bao bố ra và...
"Chetme mi nè con."_Duật Thiên trùm vào Trình Khương làn hắn ta giật mình thứ dậy. Chưa kịp phản ứng đã bị Duật Thiên nhét vào bao bố. Trói chặt miệng bao lại.
Trình Khương vừa giãy giụa lại không thể hét nổi. Tên kia rõ là trước khi nhét hắn vào bao bố đã trói hân slại rồi còn nhét vải vào miệng hắn ta. Hét cái gì? Hét bằng niềm tin à?
Duật Thiên rút dao ra và đâm thì bỗng có một ngoại lực ngăn hắn lại.
Ngoại lực này vừa khó chịu lại nghẹt thở. Chèn ép trái tim cậu đau đớn vô cùng. "Chết tiệt, quả nhiên vòng sáng của nam chính đúng là khó xơi."
Mặc kê ngoại lực đó chèn ép tim đau đến mức nào. Duật Thiên vẫn nắm chắt cán dao đâm xuống.
Kết quả mũi dao đã đâm không trúng Trình Khương mà ngược lại còn quệt qua đâm trúng mu bàn tay cậu.
Duật Thiên ngoan cố đâm lần thứ hai. Kết quả mũi dao lại lệt đâm xuống nền phòng. "AI ĐẤY?"
Tiếng người hầu vọng vào. Duật Thiên vội vàng cất con dao đi rồi trèo người ra ngoài tẩu thoát.
.....
Sáng hôm sau, đầu trang báo đưa tin Trình thiếu - Đại thiếu Trình gia bị người trói lại tại phòng.
Cụ thể vào tối hôm qua, Trình thiếu đang ngủ thì có một bóng người leo vào và trói lại. Mặc dù không gây thương tích gì nhưng đây là một trò đùa đáng gờm. Hiện tại cảnh sát vẫn đang điều tra...
.....
"Đáng lẽ hồi hôm qua nên đánh hắn một trận mới đúng chứ nhỉ!"
____________________________
Edit: chương này hơi nhảm tý(ʘᴗʘ✿)