Khi Nam Chính Yêu Nữ Phụ

Chương 17: Người bạn của quá khứ




Trong căn phòng trọ nhỏ không quá rộng rãi nhưng đầy tiện nghi. Sàn nhà sạch sẽ bóng loáng như không dính nổi một hạt bụi, vật dụng tuy ít nhưng lại ngăn nắp, gọn gàng. Chiếc gường đen được sắp xếp ở góc phòng, trên giường là một cô gái đang co rúc vào chăn như 1 con nhộng chưa muốn rời tổ.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ấy không thua kém ai, nét cổ điển pha chút nhẹ nhàng, thanh lịch, tô điểm thêm nét sắc sảo, diễm lệ khiến hoa cũng ghen tị đôi phần. Lông mi cong cong đôi lúc lung lay dao động. Làn da trắng như tuyến nhưng không nhợt nhạt, kém sắc, đổi lại rất thu hút.

Đắm chìm trong giấc ngủ mà ít khi nào có được, có lẽ vì vết tát do"cha yêu" để lại còn đau rát trên má hay sự trả thù Dung Tử Linh khiến lòng cô khoái chí? Dù bao lý do đi chăng nữa thì những thứ ấy vẫn chẳng thỏa mãn lòng tham của cô.

Tiing!!!

Tiếng chuông ngoài cửa vang vọng vào không gian yên lặng như tờ, khiến cho Nhã Tĩnh cũng bỏ giấc ngủ mà xem ai sáng sớm nắng trưa rọi mà tìm đến.

Mở cánh cửa ra, do đôi mắt còn lèm nhèm buồn ngủ nên không biết người đó là ai, nên không biết xưng hô thế nào. Cố gắng tỉnh ngủ, chợt ai kia bỗng lên tiếng kéo cô về thực tại:

-" Cô đi rửa mặt đi, rồi thay đồ tôi muốn đưa cô đến một nơi". Kiểu cách ra lệnh khiến Nhã Tĩnh tỉnh ngủ hẳn. Định hỏi lý do thì đôi mắt Dự Hạo Nhiên rất lạ, có chút buồn, cũng có chút hoài niệm, khiến Nhã Tĩnh cũng im lặng không thôi, không hỏi.

_________________________________________

Trước cánh cổng công viên Happy người ra, kẻ vào đông đúc không thôi. Những gia đình vui vẻ dắt tay con đi chơi cuối tuần hay các cặp tình nhân hẹn hò khiến Nhã Tĩnh đôi chút chột dạ. Tuy chỉ là cơ sở tình bạn, em rể chị dâu, thanh mai trúc mã nhưng quy cho cùng không hợp với khung cảnh này.

Vội nhìn sang hắn ta đập vào 2 con mắt Nhã Tĩnh là góc nghiêng của Dự Hạo Nhiên, đường nét thanh tú, nét nài ra nét đó, sống mũi đầy kiêu hãnh dưới nắng, mái tóc nâu như được phủ ánh kim lấp lánh. Hắn đứng đó đầy cao ngạo, tỏa sáng không kém ánh mắt trời, liếc nhìn tim rung rinh. Người người nhìn hắn, dù đã đi xa vắn ngoái đầu nhìn không chút thục nữ, khiến Nhã Tĩnh cảm giác như dẫn người nổi tiếng đi chơi.

Cái đầu nâu ấy quay lại nhìn Nhã Tĩnh, buông 1 câu không chủ ngữ, vị ngữ:

-"Đi". Bất chợt vươn tay ra nắm lấy bàn tay Nhã Tĩnh, liền một mạch kéo đi chẳng cho từ chối.

________________________________________

Tiếng gió vút qua tai với tốc độ nhanh khiến tai Nhã Tĩnh như ù đi, gió bay vào tóc khiến chúng bay tán loạn lên khuôn mặt Nhã Tĩnh. Xích đu rất lớn ở trung tâm công viên, ghế ngồi rất dài chứa được tận 10 người lớn. Nhã Tĩnh và Dự Hạo nhiên ngồi gần mép. Xích đu vẫn đưa bình thường, tốc độ nó rất nhanh nhưng tâm trạng Nhã Tĩnh thì rất không ổn. Tiếng la hét của hai cặp kế bên như đâm thủng màng nhĩ, còn người kế bên mình thì lại hét, nhắm tịt mắt lại, trông chừng khoái chí và hứng thú, tưởng như đây là lần đầu tiên Dự Hạo Nhiên hắn chơi trò này vậy...............

_________________________________________

Năm Nhã Tĩnh 5 tuổi còn hắn cũng 5 tuổi nốt, khi đó mẹ chưa mất, ngoại tình chưa bại lộ. Nhã Tĩnh được Dự Hạo Nhiên đưa đi chơi, nơi nà đi cũng là công viên này.

Năm đó tiết trời khá lạnh vì là mùa thu nên có rất nhiều ká khô xơ xác quanh con đường chúng toi đi. Dự Hạo Nhiên đã đưa tôi tới công viên Hajppy nhưng người thưa thớt không như bây giờ. Chúng tôi không cần xếp hành cũng lên được chiếc xích đu.

Gió lạnh ùa vào tôi khiến da tôi như nổi lên da gà từng đợt, từ xích đu tới mặt đất rất cao khiến một đứa nhỏ sợ độ cao mà tím tái mặt mày, chỉ biết nhắm tịt hai con mặt lại, không dám hé ra. Lúc ây, bàn tay Nhã Tĩnh như được bàn tay người bên cạnh nắm chặt, khiến tôi đỡ sợ hơn phần nào, trong lúc ấy tôi thoáng nghe được Hạo Nhiên nói:

-"Đừng sợ! Mình ở đây nè".

Câu vừa dứt chỉ còn tiếng gió ù ù bên tai nhưng tâm trạng tôi đã bình ổn...

Xuống xích đu rồi mà đôi chân tôi run run tưởng chừng sẽ ngã xuống nhưng mà may có người dìu dỡ. Hạo Nhiên dìu tôi vào ghế đá, cậu khoang tay mắt nhìn xa xa như ông cụ:

-"Mai sau chúng ta đến đây chơi nữa nhé". Chỉ một câu nói ngây ngô, vui vẻ khẳng định họ sẽ đi chơi nơi đây nữa.

Nhưng đó cũng là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng của năm tháng tuổi thơ của 2 người ở công viên Happy.......

_________________________________________

Lặng người ở ghế đá xanh rêu đã bạc màu sơn cũ, dường như đã lâu rồi chiếc ghế chưa thay áo thì phải. Nhã Tĩnh bất giác thở dài thườn thượt nhìn người con trai đang loay hoay chọn hương kem ở chỗ bán kem kia. Hắn so với lúc 5 tuổi chẳng khác nhau là mấy, vẫn rất thu hút người, cử chỉ lịch thiệp, lễ phép nhưng không biết tính cách có còn như trước kia.

Sẽ như nguyên tác ngoẳng mặt làm ngơ nhìn Nhã Tĩnh bị kẻ khác bất nạt. Sẽ thẳng tay gạch tên Nhã Tĩnh trong cuộc thi vì Tú Tinh. Sẽ đứng nhìn không cứu giúp cô bị nam chủ dồn đến bức đường cùng.

Rốt cuộc con người vẫn chẳng đo được tính cách của người chỉ với quá khứ và hiện tại. Vì biết đâu không cẩn trọng mà tin tưởng, đến mai sai hối hận quá muộn....

Dự Hạo Nhiên thong dong bước tới Nhã Tĩnh, mỗi tay cầm 2 que kem dâu và socola, tay còn lại là đậu xanh và đậu đỏ. Ngồi chỗ trống còn lại trên chiếc ghế, hắn ta đưa trước mặt tôi 4 que kem và nói:

-"Chọn 2 cây kem đi".

Nhã Tĩnh chọ socola và dâu, còn 2 câu đậu xanh và đỏ thì dĩ nhiên là hắn.

Hắn ta vừa ăn nhưng ánh mắt thể hiện ánh cười nhìn Nhã Tĩnh, còn chưa kịp hỏi thì Dự Hạo Nhiên đã dùng giọng điệu vừa trách móc, vừa buồn.

-"Nhã Tĩnh lúc nào cũng chọn hương vị đó, còn đậu thì luôn đẩy hết cho tôi". Thật ra Hạo Nhiên ăn loại gì cũng được nhưng thấy Nhã Tĩnh chọn, bất giác nhớ đến quá khứ mà buột miệng nói.

Lời Hạo Nhiên nói khiến Nhã Tĩnh ngớ người vài giây, lại trầm mình vào trong cái quá khứ. Cả hai ngồi đây như đang tái hiện lại cái kí ức xưa đã phủ bụi mờ, cả hai vẫn thân nhau, không sóng gió, Nhã Tĩnh vẫn đứng trên cành càng lá ngọc nhưng thời thế đã khác.

Khoảng cách giữa Hạo Nhiên và Nhã Tĩnh chỉ cần 2 gang tay là chạm được vai đối phương nhưng cuộc sống của họ là đường thẳng song song, chẳng thể nào mà chạm mặt....

Dự Hạo Nhiên nhìn người bạn thanh mai trúc mã năm xưa mà lòng buồn, day dứt và kèm theo đó là vết thương lòng. Mang tiếng là bạn lại không thăm lúc mẹ cô qua đời, cũng như không gặp mà động viên. Ngoảnh mặt đi nước ngoài mà không lời từ biệt, Nhã Tĩnh cũng là mối tình đầy mà lúc nhỏ hứa rằng sẽ bảo vệ và ở bên, lại vì anh mà làm cho kết thúc. Nhã Tĩnh chán ghét, xa cách anh cũng là lẽ phải.

-"Nhã Tĩnh cậu, dạo đây như thế nào?". Mặc dù biết là rất tệ nhưng không thể quan tâm cảm xúc của Nhã Tĩnh.

Nhã Tĩnh đáp, giọng bình thản như đang tâm sự với người ta, không giấu diếm, cũng chẳng buồn khóc.

-"Vẫn cô lập từ nhỏ đến tận giờ, sống cứ bình thản mà qua hết ngày và người thương ta cũng vì thời gian mà phai đi tình cảm ấy". Tình cha thì đã mất, lòng thương yêu của họ hàng thua vào đó là sự lẩn trốn, tránh mặt. Không bạn bè, không quan tâm, không giúp đỡ, chỉ đơn giản là liếc mắt nhìn rồi quay đi như không thấy người cần giúp. An ổn mà làm việc cho qua ngày, tối về thì ngủ lâu lâu dở chứng thì đắp chăn kín người, mà khóc cho qua đêm lạnh.....

Chúng tôi cứ thế nói chuyện cuộc sống quanh mình những điều nhỏ nhặt, những trò nghịch dại lúc nhỏ mà quên thời gian đang trôi qua.

_________________________________________

Về nhà, Dự Hạo Nhiên chào tạm biệt tôi rồi lặng lẽ mà lên xe phóng đi lẩn trong dòng xe tấp nập của thành phố. Nhã Tĩnh tôi đứng đó vẫn hướng về chiếc xe đã chạy mất hút, mà lòng cảm thấy khó chịu như 12 năm trước, chiếc xe chở cậu lên sân bay, còn Nhã Tĩnh tôi thì ở đằng sau xe mà chạy để nói lời tạm biệt nhưng cái xe ấy vẫn chẳng dừng lại. Nhưng bây giờ đã khác, chẳng còn tình bạn thân, thanh mai trúc mã, chỉ đơn giản là người bạn của quá khứ!...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.