Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nam chính đứng trên bậc thang.

 

Gương mặt anh ta khuất trong bóng tối, ánh mắt lướt qua tôi rồi nhanh chóng dừng lại trên người Trì Hạ.

 

"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi thôi."

 

Trì Hạ trợn mắt, không thèm để ý đến anh ta.

 

"Cô xem, mấy năm nay loại người diễn cùng tôi chính như thế này đấy, diễn vai thì giống y như thật, nhưng thực ra vừa hung dữ vừa vô tình, kém xa Bùi Sầm của cô."

 

"Bùi Sầm không hề phản bội cô, ngược lại, anh ấy vì cô mà..."

 

"Trì Hạ, đủ rồi!"

 

Nam chính bước xuống bậc thang, trên mặt là vẻ lạnh lùng mà Bùi Sầm không bao giờ có.

 

"Hung dữ cái gì! Chỉ nói vài câu thôi mà, có c.h.ế.t ai đâu."

 

Khóe miệng Trì Hạ rỉ ra một tia máu, cô ấy thản nhiên lau đi, đứng dậy.

 

"Chết thì càng tốt, tôi vốn chẳng muốn nhận nhiệm vụ chia rẽ đôi uyên ương thế này, bao nhiêu lần..."

 

Nam chính giật lấy tấm khăn voan trong tay cô ấy, vo tròn lại rồi nhét vào miệng cô ấy không chút biểu cảm.

 

"Ưm ưm ưm!"

 

Trì Hạ hoảng sợ trợn to mắt, quên cả phản ứng.

 

Thu Vũ Miên Miên

Nam chính ngồi xổm xuống, đặt đôi dép lê đang xách trên tay xuống đất, vỗ nhẹ vào bắp chân cô ấy qua lớp váy cưới.

 

"Tự đi hay để tôi giúp?"

 

Lúc này tôi mới để ý,Trì Hạ đang đi chân trần trong bộ váy cưới nặng nề để chạy ra tìm tôi.

 

Trì Hạ vừa khóc vừa nhanh chóng xỏ chân vào dép.

 

Trước khi cô ấy kịp nổi giận, nam chính đột nhiên quay sang hỏi tôi:

 

"Làm sao cô nhận ra?"

 

Nhận ra anh ta không phải là Bùi Sầm bằng cách nào?

 

Tôi ngây người nhìn gương mặt quen thuộc đó, khẽ cười:

 

"Không cần phải nhận ra."

 

Tình yêu là một loại trực giác không thể diễn tả bằng lời.

 

Anh ta gật đầu, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:

 

"Lần thứ sáu rồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.