(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi nhìn theo tấm khăn voan trắng ấy.
Bắt gặp một gương mặt rạng rỡ tươi tắn.
Lông mày cong cong như trăng non, đôi mắt hạnh trong veo, dù không trang điểm đậm nét như những cô dâu khác, nhưng vẫn đủ ngọt ngào xinh đẹp.
Giống hệt như miêu tả trong tiểu thuyết.
"Tôi không mang theo khăn giấy... Vết thương của cô, tốt hơn hết là nên xử lý càng sớm càng tốt."
Trì Hạ áy náy giải thích một câu, rồi lại đưa tấm khăn voan cho tôi:
"Tôi không cần dùng cái này, cô cứ dùng tạm nhé?"
Tôi há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng.
Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
"Chắc hẳn bây giờ cô đang rất buồn, tôi hiểu... Không, có lẽ tôi không thể hiểu được, tôi chưa từng mất đi người mình yêu như cô."
Thấy tôi không có phản ứng, Trì Hạ lập tức nắm lấy tay tôi.
Thu Vũ Miên Miên
"Hơn nữa, người cô mất đi lại là Bùi Sầm, người như anh ấy..."
Trì Hạ thở dài lắc đầu, nắm lấy một góc khăn voan, nhẹ nhàng lau đi những hạt cát trên lòng bàn tay tôi.
Sợ tôi đau, cô ấy còn thổi nhẹ vào vết thương:
"Tuy không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng... Xin lỗi."
"Mấy năm nay cô chắc hẳn đã rất vất vả phải không? Bùi Sầm nói anh ấy từng mơ thấy cô, mơ thấy cô ho ra máu... Cô cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm sao?"
Đâu chỉ là nguy hiểm.
Để trở về, tôi đã "chết" hai mươi bảy lần.
Mới bảy ngày trước, tôi còn vừa bị đưa vào phòng cấp cứu vì cố gắng trở về nước.
Lúc đó, tôi đã nghĩ mình c.h.ế.t chắc rồi.
Nhưng giờ phút này, nghe thấy lời cảm thán của Trì Hạ, tôi chỉ chú ý đến chữ "cũng" trong câu nói của cô ấy.
"Bùi Sầm, anh ấy đã gặp chuyện gì?"
Tôi kích động nắm lấy tay Trì Hạ qua lớp vải, nhìn cô ấy với ánh mắt cầu xin.
Cuối cùng cũng khó khăn hỏi ra câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi:
"Anh ấy... còn có thể quay về không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");