(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi chạy vào lối thoát hiểm, không còn nghe thấy tiếng động gì từ hành lang nữa.
Tôi cứ chạy, chạy một cách hoảng loạn, không biết đường đi lối về.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi vấp ngã, lăn lộn xuống cầu thang một cách thảm hại, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất trên tầng.
Lòng bàn tay bị trầy xước, cánh tay bầm tím, đầu gối chảy máu...
Tôi từ từ quỳ xuống đất, ôm lấy tay lẩm bẩm:
"Bùi Sầm, em đau quá."
Một bàn tay thô ráp ấm áp xoa xoa lòng bàn tay tôi, trên đỉnh đầu vang lên giọng trách móc vừa đau lòng vừa tức giận của Bùi Sầm:
"Ngốc ạ, em chạy làm cái gì?"
Anh ấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lòng bàn tay tôi, động tác dịu dàng, nhưng miệng lại cứng rắn:
"Chỉ là một cái vòng thôi mà, mất thì mất, ai thèm chứ."
"Chỉ cần anh chưa chết, ai bắt nạt em, anh sẽ bảo vệ em, em sợ cái gì?"
"Anh không ở bên cạnh em nên không thể lau nước mắt cho em, em không được khóc!"
Tôi ngẩng đầu lên, định phản bác: "Em có khóc đâu..."
Nhưng lại sững người khi nhìn thấy cầu thang trống không.
Vết thương trên lòng bàn tay vẫn đầy bụi bẩn, chỉ là có thêm vài vệt nước.
Tôi đưa tay lên lau mặt, cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay.
Những giọt nước mắt kìm nén suốt năm năm, vỡ òa như cơn lũ.
Cơn đau thấu tim gan khiến tôi run rẩy, ho ra một ngụm máu.
Năm năm qua, tôi đã tiễn đưa ba, tạm biệt mẹ, một mình lặn lội nơi đất khách quê người.
Mang trong mình đầy bệnh tật, chỉ sống sót nhờ một ý niệm duy nhất —
Bùi Sầm đang đợi tôi.
Sao anh ấy có thể, không đợi tôi chứ?
Thu Vũ Miên Miên
"Hôm nay là ngày anh kết hôn, em không thể khóc."
Tôi vừa khóc vừa cười, đang lau nước mắt lẩm bẩm một mình.
Không ngờ đã có người đi đến phía sau, cẩn thận đưa cho tôi một tấm khăn voan trắng:
"Xin lỗi... Cô ổn chứ?"
Đó là khăn voan của cô dâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");