(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ còn ba mươi phút nữa là hôn lễ bắt đầu.
Hình như là muộn đến mức không thể muộn hơn được nữa rồi.
Không hiểu sao tôi lại bật cười, cứ thế cười một cách khó hiểu.
"Không muộn đâu, vẫn còn kịp để nói với anh một tiếng chúc mừng."
Bùi Sầm ở phía đối diện sững người lại, mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi bỗng nhiên trở nên hoạt bát.
"Phải là tôi xin lỗi mới đúng, tôi quên mất chưa tặng quà cho hai người."
"À đúng rồi, có một chiếc vòng, có một chiếc vòng phải tặng cho con dâu nhà họ Bùi, tôi không thể đeo nữa, trả lại cho anh."
Tôi cúi đầu lục tìm chiếc vòng ngọc trong túi xách, nhưng lại phát hiện ra trên người mình không có gì cả.
"Túi của tôi đâu rồi, sao không thấy đâu nữa?"
Tôi hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi, lo lắng đến mức sắp khóc.
Thu Vũ Miên Miên
"Tôi luôn mang theo bên mình mà, sao lại không thấy đâu nữa, chắc chắn là ở đây hoặc đâu đó..."
Khi tôi định lục cả thùng rác ở hành lang, Bùi Sầm đã nắm lấy tay tôi.
"Thời Tuệ..."
Như bị điện giật, tôi phản xạ hất tay anh ấy ra.
Lần này đến lượt tôi không dám nhìn mặt anh ấy.
Tôi vội vàng lùi lại hai bước.
"Chắc chắn là để quên trong khách sạn rồi, tôi, tôi đi tìm..."
Tôi quay đầu, loạng choạng chạy về phía sau.
"Thời Tuệ!"
Bùi Sầm gọi tên tôi từ phía sau.
Nhưng anh ấy không đuổi theo.
Vì cửa phòng 1019 đã mở, có người gọi anh ấy:
"Bùi Sầm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");