Ngay sáng hôm sau, một chiếc xe đậu trước của Tử gia. Dương quản gia chạy vội vàng, hớt hải nói.
"Lão gia tử, cô chủ!"
"Có chuyện gì, từ từ nói! Vội vã như vậy còn ra hệ thống gì!"
Lão gia tử ghét bỏ nói, Tử Sở Tuyên kéo chiếc ghế bên cạnh ra vỗ vỗ xuống bảo: "Dương lão, ngồi xuống ăn sáng, có gì từ từ nói, đừng vội!"
Nói rồi, Tử Sở Tuyên rót cho Dương giản gia một cốc nước. Ông ấy nhận lấy uống một hơi hết sạch, bình tĩnh lại nói.
"Là Tịch gia chủ tới nói là tới chở cô chủ!"
Tử Sở Tuyên hơi kinh ngạc chút rồi cũng chỉ đơn giản nghĩ là dù sao hôm nay hai người cũng tới chung một chỗ, Tịch Mặc Thương tới đón cô cũng không phải chuyện gì.
Tử Sở Tuyên nghĩ đơn giản nhưng Tử Thiên Hữu lại không nghĩ vậy. Ánh mắt già thoáng tối, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm trước Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương "thân mật. Tên tiểu tử họ Tịch này, mới sáng sớm tới tận đây tìm người, coi người Tử gia này dễ dụ lắm hay sao?
Tử Sở Tuyên buông đũa xuống, lau miệng, đứng đậy đi ra ngoài. Tử Thiên Hữu thấy vậy nhanh giữ chặt cô lại. Tử Sở Tuyên nghi hoặc nhìn ông.
"Gia gia, làm sao vậy?"
"Muốn đi đâu?"
"Văn phòng Thống Thống!"
Văn phòng Tổng Thống? Tới đó làm gì?
"Chỗ đó có gì vui mà tới?"
Giọng nói của Tử Thiên Hữu không giấu nổi sự nghi ngờ. Trong mắt Tử Sở Tuyên khóe lên tia tính kế, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí, ngón tay còn không quên đặt lên một làm tư thế im lặng.
"Nhớ nghề cũ nên tới làm một vài chuyện thú vị! Cháu đi đây!"
Tử Sở Tuyên nhanh chóng rút tay ra, không chờ Tử Thiên Hữu nói thêm gì liền chạy nhanh đi, để lại ông ngồi đen mặt ở đó.
"Lão gia tử, ông ổn đi?"
"Ổn gì mà ổn!"
Tử Thiên Hữu gắt lên, Dương quản gia đành đứng lui ra xa tránh gặp chuyện.
"Mau mau cho người theo dõi hai đứa nó xem đến văn phòng Tổng Thống làm gì!"
"Lão gia tử, rốt cuộc ông đang lo chuyện gì? Làm như cô chủ sẽ bị Tịch gia chủ bắt đi vậy!"
"Sao có thể không có khả năng?! Trước đó ông cũng biết con nhóc kia chính là Minh Nhạc Y đấy. Nó cũng đã thừa nhận với ta là Tịch Mặc Thương nhìn thấy mặt thật nó rồi. Dương lão, ông biết không ta nghi ngờ tên tiểu tử họ Tịch này thấy Sở Tuyên hiện tại là gia chủ Tử gia tiếp cận con bé là muốn thôn tính Tử gia này!"
"Cũng có thể là Tịch gia chủ thật lòng thích cô chủ thì sao?"
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"
Tử Thiên Hữu khẳng định chắc nịch, Dương quản gia chủ biết cười bất lực.
Lão gia tử, cũng chỉ có trong mắt ông cô chủ mới dễ bị lừa. Để nhóm trưởng lão nghe được chắc chắn sẽ nói cô ấy không đi lừa người ta đi thì ai dám lừa cô ấy. Ông vẫn còn nhớ, sau khi mới về Tử gia không lâu, cô chủ đã lừa đám trưởng lão một vố đến bây giờ vẫn nghĩ lại vẫn còn thấy ấm ức đấy, ngay cả ông cũng không thoát khỏi. Nói ra cũng thật mất mặt, dù sao cũng đã sống mấy trăm năm, đi theo lão gia tử đi chinh chiến khắp nơi cuối cùng lại bị hậu bối lừa một vố.
Dương quản gia trong lòng vẽ vòng tròn. Ông bị Tử Sở Tuyên lừa đi một cặp vòng tay phỉ thúy mạ vàng, cái đó giá trị không nhỏ đâu!
Dương quản gia một bên khóc không ra nước mặt khi nghĩ tới thứ đã bị Tử Sở Tuyên lấy đi, bên này Tử Sở Tuyên đã ngồi lên xe Tịch Mặc Thương. Thấy trong xe chỉ có Tịch Mặc Thương, không khỏi thắc mắc.
"Tần Phong đâu?"
Bình thường hai người này đi đâu cũng có nhau, sao hôm nay lại chỉ có một người?
"Hỏi Tần Phong làm gì?" Tịch Mặc Thương bất mãn nói.
Tần Phong có đẹp hơn sao?
"Bình thường hai người dính nhau như vậy, hôm nay không thấy có chút lạ nên hỏi thôi!"
Dính nhau? Đang nói vớ vẩn gì vậy?
"Lên ghế phụ ngồi!"
Tử Sở Tuyên đã ngồi yên ổn ở ghế sau, còn chưa kịp để cô hỏi thì Tịch Mặc Thương đã chặn lời.
"Không thể lãng phí chỗ!"
Tử Sở Tuyên nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có lí, nên mở cửa bước ra ngoài đi lên tay lái phụ ngồi, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt khác thường của Tịch Mặc Thương.