Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!

Chương 9




"Cô muốn sống tiếp hay ăn đạn?"

Tịch Mặc Thương lạnh lùng nói. Nếu không phải là bà nội muốn để cô ta tạm thời giữ vị trí Tịch thiếu phu nhân, thì anh đã bắn chết cô ta rồi!

Bất quá mạng cũng thật lớn, đêm tân hôn vậy mà lại không giết được cô ta!

Nếu là cô gái khác đã sợ tới ngất xỉu rồi, vậy mà Tử Sở Tuyên lại chẳng chút sợ hãi.

Cô nhìn khẩu súng màu đen trên tay anh ta đang dí ở bụng cô, chỉ cần bóp còi một cái là cô nhập viện ngay.

Cô nhấc mắt lên nhìn Tịch Mặc Thương lần nữa, nhanh như chớp trở về chỗ ngồi. Trên tay cô bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng đen, mà khẩu súng đen đó lại chính là khẩu súng Tịch Mặc Thương cầm vừa nãy.

Tịch Mặc Thương cúi đầu nhìn bàn tay chống trơn, lại nhìn Tử Sở Tuyên đang mày mò với khẩu súng.

Xem ra là anh đã quá xem thường cô!

"Tần Phong, lái xe!"

"À...Vâng,Tịch Tổng!"

Tần Phong nhìn cảnh vừa nãy mà mồ hôi đã thành hột.

Cái gì mà Minh Nhạc Y yếu đuối, toàn tin nhảm!

Xe tiếp tục lăn bánh, Tử Sở Tuyên không để ý chuyện khác nữa mà ngồi chuyên tâm nghiên cứu đồ chơi mới.

Cô thử nhớ lại cách mà Tịch Mặc Thương đã cầm rồi làm theo. Cảm giác chỗ cầm ở trỏ có chút lỏng. Sau đó đem miệng súng quay ngược lại chỉa vào mặt.

Tần Phong nhìn mà lần nữa thót tim.

Đột nhiên, khẩu súng bay lên không trung. Không phải nó bay mà là Tịch Mặc Thương lấy lại nó!

"Cô muốn chết à? Cảm thấy đã sống đủ thì cút tới chỗ khác chết, đừng chết ở trên xe của tôi, cũng đừng chết ở Tịch Gia!"

Anh ta quát lớn, trong đôi mắt không giấu nổi sự tức giận. Tử Sở Tuyên giật cả mình, muốn lấy lại súng nhưng lần này anh đã không có cô toại nguyện.

"Thứ này không phải để chơi!"

"Tôi biết!"

Cô chẳng qua chỉ là tò mò với thứ vũ khí chưa bao giờ nhìn thấy mà thôi, có cần tức giận không chứ?

Tịch Mặc Thương vì sao lại tức giận đến chính bản thân anh còn không rõ!

Vào lúc đó, đáng lẽ anh không nên ngăn cản mới đúng!

Nếu cô chết ngoài ý muốn, bà nội có hỏi cũng sẽ có lí do chính đáng.

Nhưng tại sao...?

"Nếu đã biết đây không phải là đồ chơi thì đừng có động đến!"

"Nhưng mà, tôi chỉ..."

"Còn dám nói thêm câu nào, thì xuống xe tự đi bộ!"

Tử Sở Tuyên lập tức ngậm miệng lại.

Đi bộ? Không đời nào! Cô đâu có biết đường!

Bất quá, thật là ủy khuất mà!

Trước đây chỉ có cô bảo người khác câm miệng chứ đâu ai dám bảo cô câm miệng!

Đường đường là vua một nước mà bây giờ lại lưu lạc tới đường này, thật là bi ai!

Giờ mới thấy, không có quyền lực, quả là một tổn thất lớn!

Suốt cả đường đi, Tử Sở Tuyên không nói câu nào. Thật ngạc nhiên là cô vậy mà lại ngồi im không tò mò như vừa nãy.

Thái độ thay đổi 180° của cô khiến cho Tịch Mặc Thương và Tần Phong có phần ngạc nhiên!

Đi khoảng thêm nửa tiếng nữa thì cũng đến chợ đen. Tần Phong lấy ra ba chiếc mặt nạ đã được chuyện bị sẵn đưa cho cô và Tịch Mặc Thương mỗi người một cái.

Cô nhận lấy mặt nạ, đem nó đeo lên mặt, che đi khuôn mặt.

Xem ra chợ đen ở đây cũng không khác gì mấy so với ở thế giới của cô!

Trước cửa có hai người đàn ông cao lớn đứng giữ cửa. Mặt mũi dữ tợn, cởi trần, trên người xăm nhiều hình mặt quỷ đáng sợ.

Tần Phong lấy ra một chiếc thẻ màu vàng, bên trên có chữ "VIP" nổi mạ vàng, đưa cho người canh gác. Ngay lập tức bọn họ cúi đầu.

"Chào mừng tiên sinh đến với chợ đen!"

Tử Sở Tuyên đi theo Tịch Mặc Thương vào bên trong.

Chợ đen ở đâu cũng có, là nơi không ai có thể quản được!

Thế giới của hắc đạo!

Buôn bán vũ khí, chất cấm, hoạt động trái phép diễn ra thường xuyên. Thậm trí thỉnh thoảng còn bắt gặp vài đôi nam nữ làm ra những hành động khiến người khác đỏ mặt tía tai. Vài tiếng kêu ái muội truyền đến tai cô.

Cô thân là người luyện võ, giác quan có phần nhỉnh hơn người thường. Mặc dù hiện giờ đã mất đi nội lực, nhưng cô vẫn có thể nghe được rõ ràng những tiếng động cách đó khá xa.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Tử Sở Tuyên vẫn có phần bị sốc tâm lý.

Phụ nữ ở thế giới này ăn mặt cũng quá là…ân, có chút phóng khoáng đi!

Cứ tưởng đám nữ nhân thanh lâu đã là thiếu vải lắm rồi, ai mà ngờ được phụ nữ ở đây ăn mặc còn thiếu vải hơn!

Bất tri bất giác, cô nắm chặt lấy tay của Tịch Mặc Thương.

Tịch Mặc Thương dừng chân lại nhìn cô gái đang nắm chặt lấy tay anh. Tần Phong đoán chắc chắn Tịch Mặc Thương sẽ đẩy cô ra.

Nhưng thật khó ngờ, Tịch Mặc Thương chẳng những không đẩy cô ra mà còn thuận theo nắm chặt lấy tay Tử Sở Tuyên!

Tay của Tử Sở Tuyên rất nhỏ, tay anh bao trọn lấy gần như không thể nhìn thấy tay cô.

"Cái đó, tôi chẳng qua chỉ là sợ lạc nên mới nắm lấy anh. Đừng có hiểu lầm!"

Tất nhiên là lời nói dối vụng về của cô không thể nào qua mắt được anh. Anh không vạch trần nó, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.