“Cháu cũng không có hứng thú đối với mấy bữa tiệc này, chỉ là muốn có một chuyện muốn xác nhận”.
Dứt lời Tử Sở Tuyên lấy ra một miếng ngọc bội đưa tới trước mặt Tử Thiên Hữu.
Tử Thiên Hữu nhận lấy miếng ngọc bội, tay vuốt ve nó, trong đôi mắt già nua thoáng hiện lên chút kinh ngạc.
Ngọc bội chạm khắc hoa văn phượng hoàng tinh xảo. Chất liệu của ngọc bội này chỉ xuất hiện ở Lăng Huyên Quốc.
“Thứ này là gì?”
“Gần một năm trước lấy được từ trên người của một sát thủ. Anh ta nói, trộm từ Kim Gia. Chủ nhân của ngọc bội là Kim Phu Nhân!”
“Miếng ngọc bội này được làm từ bạch ngọc ngàn năm nằm sâu dưới đáy sông Quang Dao sâu đến chục trượng, cứng hơn cả sắt thép. Điêu khắc đến mức tinh xảo như này xem ra đã tốn không ít công sức. Nhìn dáng vẻ này, xem ra là cháu đối với miếng ngọc này rất quen thuộc nhỉ?”
“Miếng ngọc bội này là do Hoàng Đế Lăng Huyên Quốc đời trước đích thân tạo thành tặng cho vị Hoàng Hậu của mình!”
Không nhìn ra được cảm xúc của Tử Sở Tuyên lúc này, nhưng Tử Thiên Hữu lại cảm nhận được một sự nặng nề trong lời nói của cô.
Nói như vậy không phải đó chính là phụ hoàng và mẫu hậu của Tử Sở Tuyên sao?
“Ta có thể nói cháu một chuyện được không?”
“Đương nhiên!”
“Cháu là con của vị phi tử nào?”
“Phi tử? Cháu là con của Hoàng Hậu, chính vị chủ nhân của miếng ngọc bội này!”
Tử Sở Tuyên lấy lại ngọc bội, miệng khẽ cười nhưng bàn tay cầm ngọc bội đã nắm chặt lại như muốn đem nó bóp nát.
Tử Thiên Hữu nhìn Tử Sở Tuyên, trong lòng khẽ thở dài. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với con bé mà khiến nó lại hận cha mẹ ruột như vậy?
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, sống trong hận thù sẽ phải dằn vặt cả đời, đến một thế giới khác rồi vì sao vẫn còn ôm lấy nỗi hận này chứ?
“Cháu đang nghi ngờ Kim Phu Nhân chính là người mẫu hậu đó của cháu sao? Cháu lần này muốn đi dự tiệc sinh nhật của Kim Nhú Thuần cũng chính là muốn xác nhận chuyện này, đúng chứ?”
“Không thể sao? Cháu, ông và Phan Việt Vân đều có thể từ Lăng Huyên Quốc tới đây, bà ta cũng có thể mà!”
Có câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cho dù chỉ là nhỏ nhất cô cũng không muốn bỏ qua.
“Nói thử ta nghe về Hoàng Đế và Hoàng Hậu trước đó!”
Tử Sở Tuyên ngướng mắt nhìn ông, không ngạc nhiên, nghĩ dù sao ông cũng là Hoàng Đế đầu tiên của Lăng Huyên Quốc, muốn biết con cháu đời sau sống ra sao cũng là chuyện bình thường, vì thế không giấu giếm.
“Hoàng Đế đời trước tên Tử Dương - hiệu Thiên Thánh, còn Hoàng Hậu xuất thân gia tộc Khúc Thị, tên là Khúc Thần Phù, được phong hiệu là Phụng Thánh Hoàng Hậu!”
Tử Sở Tuyên chỉ đơn giản nói ra ra sơ yếu lý lịch như vậy. Ngừng một chút, cô bỗng nhiên lại nói thêm.
“Bọn họ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Không phải do bệnh hay bị ám sát, là do cháu giết!”
Nếu là người khác nghe thấy nói là đã giết cha giết mẹ chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng đáng sợ, nhiều hơn là cảm thấy độc ác. Nhưng Tử Thiên Hữu từ đầu tới cuối không hề có một biểu cảm khác thường nào, ông chỉ nhìn cô một cách bình tĩnh rồi hỏi.
“Cháu rất hận bọn họ sao?”
“Không hận!”
“Ồ, ra là vậy!”
Lời này thật không biết Tử Thiên Hữu là đang có ý gì, Tử Sở Tuyên cũng không muốn phỏng đoán, bởi vì cô đã sớm ném bọn họ ra khỏi thế giới của mình rồi.
“Nếu như có cơ hội quay trở lại Lăng Huyên Quốc làm Hoàng Đế, cháu có muốn không?”
“Ông trời đưa cháu tới đây, nếu ông trời muốn đưa cháu quay về, cháu không bất mãn. Suy cho cùng bản thân cũng chỉ là một phàm nhân, đấu không lại được thiên cơ!”
Tử Sở Tuyên đứng dậy, chào tạm biệt Tử Thiên Hữu rồi đi ra ngoài. Tử Thiên Hữu nhìn bóng dáng cô rời đi, khẽ lắc đầu.
“Miệng nói không hận nhưng chấp niệm vẫn rất lớn. Không biết khi nào mới có thể buông bỏ được đây?”