“Các người biết tin gì chưa? Tử Gia Chủ có một người cháu gái!”
“Tử Gia Chủ này giấu cũng thật kỹ. Chưa bao giờ để lộ trong nhà có bao nhiêu người”.
“Vậy các người biết cô cháu gái của Tử Gia Chủ tên là gì không?”
“Hình như là Tử Sở Tuyên thì phải?! Không biết mặt mũi trông ra sao?”
Đã gần một năm kể từ ngày hôm đó. Mất ngày này, không biết là ai đã rò rỉ chuyện về Tử Sở Tuyên ra ngoài, khiến cho khắp Đế Đô ai cũng biết Tử Thiên Hữu có một người cháu gái.
Tử Sở Tuyên tính chờ thế lực của bản thân vững mạnh đã, có thể nắm toàn quyền của Tử Gia trước sau đó mới công bố thân phận chính thức ra bên ngoài nhưng thật không ngờ lại có kẻ tiết lộ ra bên ngoài.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, cũng không mất quá lâu để tìm ra người tung tin, trong Tử Gia vậy mà lại có nội gián. Tử Sở Tuyên đã sớm đoán được chuyện này nên cũng không quá ngạc nhiên. Không quá mấy ngày liền bắt được tên nội gián kia.
Bên dưới địa lao Tử Gia, Tử Sở Tuyên nhàn nhã ngồi trên ghế, tay chống đầu, vẻ mặt hiện lên chút lười nhác, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc nhìn người đàn ông đang bị xích tay chân trước mặt.
Mùi máu xộc thẳng lên mũi, người trước mặt lúc bị bắt về đây đã bị thương không nhẹ, nếu như không sớm chữa trị chỉ sợ sẽ chết do mất máu quá nhiều hoặc nhiễm trùng.
Nhưng Tử Sở Tuyên sẽ để người này chữa trị sao, câu trả lời đương nhiên là không, bởi vì đây chính là nội gián.
“Đem nước muối tới dội cho tỉnh lại! Còn chưa nói chuyện xong sao có thể ngất được!”
Một xô nước muối dội thẳng lên người tên gián điệp, anh ta tỉnh lại trong sự đau đớn, không nhịn được mà kêu lên, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Tử Sở Tuyên.
“Đừng phí công vô ích nữa, Tử Sở Tuyên, cho dù có đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì đâu!”
“Tôi đâu có nói là muốn moi thông tin. Tôi bắt anh về đây cũng chỉ là muốn cho những kẻ không an phận thấy, kết cục cho việc dám dòm ngó tới Tử Gia!”
Đôi mắt cô hiện lên sát khí, cầm khẩu súng lục lên bắn vào vết thương chưa lành ở chân của anh ta. Người kia đau đớn thấu xương, mồ hôi chảy xuống, nước muối vẫn còn động lại ở vết thương càng khiến cho vết thương vạn phần thêm đau.
“Thật không biết là kẻ nào ngu ngốc chọn một tên giấu đầu hở đuôi cài vào Tử Gia? Tôi chỉ mới nắm quyền một thời gian ngắn là đã ngo ngoe rục rịch, có phải hay không là cảm thấy tôi là phụ nữ còn quá trẻ nên dã tâm đã không giấu nổi phải không, hử?”
Lời này cô không chỉ nói cho một mình gián điệp nghe, mà là nói cho tất cả mọi người cùng nghe. Tử Sở Tuyên cô cho dù còn nhỏ chỉ có năm, sáu tuổi hay là bệnh sắp chết thì cũng là chủ nhân của Tử Gia, những kẻ khác đừng hòng nhảy lên đầu cô ngồi!
Từ lúc cô tiếp quản Tử Gia, có không ít người trong tộc đã đứng lên phản đối. Một người mà bọn họ không biết gì đột nhiên xuất hiện trở thành bề trên của bọn họ, lại còn nhỏ hơn họ không biết bao nhiêu tuổi, nhất là mấy trưởng lão, tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.
Nếu không phải Tử Thiên Hữu kiên quyết duy trì muốn đưa cô trưởng quản Tử Gia, thì có lẽ bọn họ đã làm phản rồi.
Tử Sở Tuyên biết bọn họ khinh thường cô, nhưng cô kệ, thay vì ngồi đó tranh cãi thì dùng thời gian đó chứng minh bản thân còn hơn.