Tần Phong bất lực nhìn màn hình điện thoại. Có ông chủ kiểu này không biết anh còn có thể sống được bao lâu nữa?
Người khác nhìn vào công việc mà anh đang làm ai nấy cũng đều ngưỡng mộ ao ước, không chỉ lương cao mà còn ngày ngày được gặp mặt vị Tịch Tổng này nhưng lại không biết nỗi khổ của anh.
Bọn họ không hiểu được nỗi khổ khi có một ông chủ khó đoán là một cảm giác thế nào. Giống như lúc này, kêu người ta tìm người mà không nói tìm ai thì biết lối nào mà tìm. Không lẽ bây ời anh lại đi đem toàn bộ phụ nữ ở Đế Đô gọi tới cho vừa lòng?
Từ từ, hình như anh biết Tịch Mặc Thương muốn tìm ai rồi!
Người phụ nữ đầu tiên và duy nhất dám đè Tịch Mặc Thương, còn ai ngoài vị Tịch thiếu phu nhân kia nữa chứ!
Sau khi biết phải đi tìm ai, Tần Phong không dám chậm trễ. Vừa rồi nghe giọng qua điện thoại của Tịch Mặc Thương là biết tâm trạng đang không tốt, mà mỗi khi tâm trạng anh ta không tốt thì không khác nào quả bom đang nổ chậm. Chậm trễ thêm một giây một phút nào chỉ sợ sẽ có chuyện lớn, phải tìm ra người trước khi vị tôn đại thần này hoàn toàn nổi giận.
Người mà Tần Phong đang tìm lúc này đã chạy tới nhà riêng của Phan Việt Vân ung dung thưởng thức trà ở phòng khác cùng với ba người đàn ông khác. Chỉ là biểu cảm của mỗi người đà ông đều không giống nhau, hai trong số đó lúc nào cũng nhìn cô với anh mắt hận không thể giết chết cô vậy.
Tử Sở Tuyên đem ly trà đặt xuống, ưu nhã cầm miếng bánh quy lên cho vào miệng, còn không quên nói.
"Bánh này hương vị không tồi, các người thật sự không tính ăn sao?"
"Mục đích cuối cùng của cô rốt cuộc là gì?"
Iwasaki Gi mỗi lần nhìn thấy biểu cảm giả tạo của Tư Sở Tuyên chỉ cảm thấy nó thật ngứa mắt.
Không thể phủ nhận, lớp da xinh đẹp này rất có ích. Thứ gì càng đẹp lại càng là vỏ hoàn hảo. Đặc biệt là sau sự việc mấy ngày trước, người này mà trở thành thù thì thật sự khó đối phó.
Nếu bộn họ nói ra, hai người đàn ông cầm súng lại bị một người phụ nữ chỉ cầm một con dao nhỏ đem bọn họ đánh gần chết, nói ra có ai tin được sao?
Ngày hôm đó, Phan Việt Vân còn không cần tham chiến vào, một mình cô ta đánh với hai người bọn họ. Chiêu thức và cách di chuyển vô cùng kỳ quái, nhìn kỹ thì có chút giống với những môn võ cổ truyền.
Sắc bén, khó đoán, chuẩn, ngoan, độc thậm chí là liều mạng, cách đánh của cô ta thật sự khiến ngay cả người thường xuyên đối sựt với cái chết như anh cũng phải sợ.
Trên người cô ta có không ít vết thương do là bọn họ làm nhưng cũng có không ít vết thương là do chính tay cô ta tự làm. Đánh ma không màng đến cả tính mạng của bản thân, thật sự đáng sợ!
"Như các ngươi biết rồi đây, tôi là Minh Nhạc Y!"
"Thì sao?"
"Tôi muốn hủy diệt Túc Gia!"
Ba người kinh ngạc nhìn cô, Du Thi Cảnh không khỏi thắc mắc hỏi.
"Túc Gia không phải nhà cô sao?"
"Bọn họ cũng chỉ là những người nhận nuôi tôi thôi!"
"Nhưng mà cho dù là vậy thì công nuôi lớn, công dưỡng dục!"
Cô ta muốn diệt Túc Gia, Túc Gia đã đối với cô ta làm gì sao?
Biểu cảm này không phải nói đùa. Hay là Túc Gia đã giết cha mẹ ruột của cô ấy, nên bây giờ là muốn trả thù?
Khả năng này cũng có thể. Nhưng nếu vậy thì câu hỏi nữa là Túc Gia vì sao lại giết cha mẹ ruột của cô ta?
"Túc Gia giết cha mẹ ruột cô sao?"
"Không có! Tôi chỉ là đơn thuần muốn diệt bọn họ thôi. Ai bảo bọn họ tự ý đem tôi gả đi!"
Tử Sở Tuyên nhún vai. Ba người kia nhất thời nghẹn lời.
Chỉ vì người ta gả cô đi vậy mà đã muốn diệt cả nhà người ta. Bọn họ thật sự không dám tượng tượng nếu như thật sự đắc tội với người như này, cô còn có thể làm ra chuyện đáng sợ như thế nào.
Phan Việt Vân nãy giờ chỉ im lặng không nói gì. Hóa ra Tử Sở Tuyên vẫn là vị Hoàng Đế kia, từ trước tới nay vẫn chưa thay đổi.
Có khi nào trong tương lai có thể thấy Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương đối đầu nhau không?
Nói thật thì đúng là có chút mong chờ!