"Cút!"
Tử Sở Tuyên quát lớn một tiếng rồi bỏ vào trong. Tịch Mặc Thương vẫn đứng nguyên đó không biết đang suy nghĩ gì. Thấy mọi chuyện đã kết thúc, mọi người cũng giải tán.
Vài phút sau, Tần Phong chạy một chiếc xe khác đi tới, anh ta xuống xe tay còn xách theo một chiếc túi.
"Tịch Tổng, quần áo anh bảo tôi mua cho thiếu phu nhân!"
"Tôi bảo mua cậu mua quần áo cho cô ta lúc nào?"
Tần Phong ngơ ngác.
"Vừa rồi không phải là anh nhắn cho tôi bảo tôi mua một bộ quần áo mới cho thiếu phu nhân sao?"
"Không bao giờ có chuyện tôi bảo cậu mua quần áo cho cô ta!"
Người phụ nữ không biết thân biết phận kia, nhiều lần dám hỗn láo như vậy, anh chưa bắn cho cô ta một phát là may rồi. Làm gì có chuyện lo xem quần áo cô ta có bẩn hay không!
Cửa xe rầm một tiếng, chiếc xe phóng nhanh đi. Tần Phong đứng đó nhìn xuống túi đồ mới mua không biết có nên vứt hay không.
Bỗng điện thoại tinh một tiếng, mở lên xem, là Tịch Mặc Thương nhắn. Xem nội dung tin nhắn, Tần Phong không biết nên nói cái gì.
"Còn đứng đó chơi với muỗi hả? Còn không mau đưa đồ vào!"
"Tôi kêu cậu mua xong đưa cho Minh Nhạc Y, chứ đâu có kêu cậu chỉ đứng đó chơi!"
"Từ khi nào mà việc cỏn con này cũng không làm xong, có phải muốn nghỉ việc rồi không?"
Tịch Tổng, Tịch lão đại, Tịch đại thần, ông cố nội của tôi ơi, tôi chỉ là cấp dưới anh bảo tôi làm thế nào thì tôi làm vậy, đừng có hành hạ cấp dưới như vậy chứ?
Thiếu phu nhân chắc không phải lại chọc giận gì vị Tịch Tổng này rồi chứ?
Nhưng mà cho dù vậy cũng đừng giận chó đánh mèo cấp dưới nhỏ bé như tôi chứ?
Có một người sếp như này đúng là số khổ!
Tần Phong ôm theo nỗi tủi thân đi vào bên trong, tim được phòng bệnh mà Tử Sở Tuyên đang ở trong.
Tiếng gõ cửa truyền vào, giọng nói của đàn ông vọng ra.
"Mời vào!"
Tần Phong đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt Tử Sở Tuyên đưa túi quần áo cho cô. Tử Sở Tuyên đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc nhìn Tần Phong, Tần Phong biết ý liền giải thích.
"Thiếu phu nhân đây là quần áo mới mà Tịch Tổng sai tôi chuẩn bị cho cô!"
Tần Phong rất đắc ý, trong đầu nghĩ chỉ cần Tử Sở Tuyên nghe thấy là Tịch Mặc Thương chuẩn bị chắc chắn sẽ rất cảm động mà làm lành với Tịch Mặc Thương. Chỉ là hiện thực ngược lại hoàn toàn.
"Trả lại cho anh ta!"
Tần Phong lần thứ hai ngơ ngác.
"Nhưng...nhưng đây là đồ mà Tịch Tổ..."
"Vậy thì vứt đi!"
Tần Phong còn chưa kịp nói xong, Tử Sở Tuyên đã ngắt lời anh ta. Tần Phong như cái cây nhỏ hỗn độn trong gió bão. Nhớ lại mấy dòng tin nhắn vừa rồi mà Tịch Mặc Thương nhắn, bỗng nhiên cảm thấy không bao lâu nữa bản thân sẽ bị sa thải.
"Giờ thì ra ngoài!"
"Thiếu...thiếu phu nhân, nhưng mà..."
"Anh tự ta hay để tôi mời?"
"Vẫn là để tôi tự đi!"
Tần Phong cầm theo túi đồ mới mua đi ra cửa bệnh viện. Đúng lúc một chiếc xe đi tới. Đèn xe sáng chói khiến cho anh ta phải che mắt lại. Đến lúc nhìn rõ thì lần thứ ba ngơ ngác.
Tịch Tổng?!
Tịch Mặc Thương từ trên xe bước ra, trên tay còn cầm theo một túi đồ ăn. Nhìn túi đồ vẫn còn nguyên trên tay Tần Phong, lập tức nói.
"Tháng này trừ lương!"
Sau đó giật lấy túi đồ trên anh ta, rồi bước vào trong, không hề quan tâm tới gương mặt Tần Phong đã mếu máo. Tần Phong khóc không ra nước mắt, đau lòng lên xe rời đi!