Vết thương của cô đến hơn một tháng mới hoàn toàn lành lặn. Nhìn da ngay cả sẹo cũng không để lại, Tử Sở Tuyên không khỏi cảm thán. Y thuật ở đây đúng là không kém cạnh gì với y thuật cổ truyền.
Đáng lẽ khoảng một đến hai tuần là cô có thể ra ngoài, nhưng Tịch lão phu nhân nói chờ cho cô hoàn toàn bình phục mới cho cô ra ngoài. Cứ mỗi lần cô vừa tính bước ra khỏi cổng là Thái Nhữ lại đứng chặn ở cổng.
Nếu là trước đây kể nào dám cản đường của cô thì đã sớm đi chầu trời, nhưng bọn họ cũng là vì lo cho vết thương của cô, với lại cô cũng không muốn làm bọn họ bị thương. Mặc dù cô tới đây làm dâu cũng chỉ là bất đắc dĩ nhưng hai người họ đối sử với cô không tệ.
Và có một điều cô khá ngạc nhiên là tần suất xuất hiện của Tịch Mặc Thương ở nhà bỗng nhiên nhiều lạ thường từ khi cô bị thương. Hầu như ngày nào cũng thấy anh ta về. Trước đó có khi phải hơn một tuần mới thấy mặt Tịch Mặc Thương một lần.
Không lẽ là anh ta về để canh chừng xem cô chết lúc nào?
Cũng có khả năng. Dù gì thì anh ta cũng rất mong cô chết mà!
Gần ba tháng tới thế giới mới ngoại trừ đi ra có đúng một lần ra thì vẫn chưa đi ra ngoài lần nào. Trước đây bận rộn quen rồi, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm sử lý việc quốc sự, bây giờ nhiều thời rảnh chẳng có việc gì để làm đúng là hơi ngứa tay.
Hôm nay đã hoàn toàn hồi phục, cô muốn đi tìm Phan Việt Vân. Chỉ còn hơn hai tháng nữa cô sẽ rời khỏi Tịch Gia, phải nhanh chóng đi tìm một chỗ ở mới được.
Thay một bộ quần áo khác, đi xuống lầu, còn chưa bước ra khỏi chưa, Thái Nhữ đã đứng trước mặt Tử Sở Tuyên.
"Thái Nhữ, tôi đã hoàn toàn bình phục rồi!"
Thái Nhữ vẫn đứng yên đó. Xem ra hôm nay cũng không muốn cho cô ra ngoài.
"Mau xem, ngay cả sẹo còn không có!"
Tử Sở Tuyên giơ tay lên, làn da trắng sáng giống như chưa từng bị thương bao giờ.
"Nhưng mà bác sĩ đã nói rồi, sức khỏe của cô rất yếu, cần nghỉ ngơi thêm!"
"Tôi mà ở thêm trong nhà vài ngày đó mới có hại đấy! Bà xem, từ khi tôi được gả tới Tịch Gia này, tôi ra ngoài được có một lần duy nhất. Yên tâm đi tôi sẽ về trước khi trời tối mà. Tạm biệt!"
"Ấy, thiếu phu nhân!"
Dứt lời Tử Sở Tuyên lập tức chạy đi. Tốc độ của Tử Sở Tuyên rất nhanh, Thái Nhữ muốn ngăn cô lại là chuyện rất khó.
Chạy ra khỏi bên ngoài Tịch Gia khoảng 500m, một chiếc xe Rolls Royce đậu sẵn ở đó.
Cô đi tới gõ gõ vài cái vào cửa xe. Cửa xe được mở ra, Phan Việt Vân từ trong xe bước xuống giúp cô mở cửa. Hai người lên xe, đi thẳng vào Đế Đô.
"Nghỉ ngơi một thời gian dài như vậy tiếp theo cô có dự tính gì?"
"Tạo dựng một thế lực!"
Từ lần bị thương trước đó, khi nhìn thấy đám người Phan Việt Vân kiêng dè Tịch Mặc Thương như vậy, chưa cần hỏi xem chuyện gì đã bỏ qua khi Tịch Mặc Thương ở đó, cô đột nhiên nghĩ tới nếu không may bản thân đắc tội với một người có quên có thế ở đây, chưa cần biết trắng đen thế nào, người gặp chuyện chắc chắn là cô.
Và cô cũng nhìn ra được, Đế Đô này thoạt nhìn hoa lệ, hào nhoáng nhưng đó cũng chỉ là cái vỏ bọc cho sự thối nát bên trong mà thôi. Nơi này cũng không an toàn cho lắm. Nếu không vì sao vẫn có người dám nổ súng ngay trong thành phố.
"Cô muốn làm Hoàng Đế của Đế Đô sao? Tham vọng cũng lớn đó!"
"Không, chỉ là muốn bảo vệ bản thân thôi!"
"Muốn dựng lên một thế lực lớn mạnh trước tiên cần có tiền, cô có sao?"
"Anh chẳng lẽ không biết cái gọi là kiếm tiền à?"