Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!

Chương 17




"Hôm nay anh có rảnh không?"

Cô quay sang hỏi Tịch Mặc Thương. Anh ta không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt trả lời cho có.

"Tôi không có ngày nào rảnh hết!"

"Vậy để tôi về nhà mẹ một mình!"

Đối với việc Tịch Mặc Thương có cùng cô về hay không, Tử Sở Tuyên chỉ hỏi cho lấy lệ mà thôi. Cô cũng chẳng quản anh ta có để ý tới chuyện này hay không.

Thực ra thì cô cũng chả muốn chạy tới cái Túc Gia kia làm gì, nhưng nghĩ lại đang sống trong thân phận của Minh Nhạc Y, ít nhất cũng phải diễn cho tròn vai đứa con gái nuôi đã.

Tiện thể cô cũng muốn nhìn xem thế giới này trông ra sao. Tới đây gần nửa tháng nhưng vẫn chưa dặt chân ra ngoài

Tuy đêm hôm qua có ra ngoài một lần, bất quá đó chưa xem được gì!

"Vậy để bà gọi xe cho cháu. Cho bà gửi lời hỏi thăm tới Túc Gia!"

"Dạ vâng!"

Ăn sáng xong, cô lên dọn dẹp căn phòng của mình. Xong xuôi thay đồ tới Túc Gia.

Nhưng mà trước khi tới Túc Gia, cô muốn làm một chuyện trước.

"Bà nội, không biết có thứ gì giúp gương mặt thay đổi một chút được không? Kiểu giống như là dịch dung!"

"Ý cháu là đồ trang trang điểm sao?"

"Phải phải phải, chính là đồ trang điểm!"

"Ở ngăn kéo tủ chỗ cửa sổ đằng kia có mấy bộ trang điểm, cháu lấy mà dùng!"

Cô đi tới chỗ mà Tịch lão phu nhân nói, không nghĩ nhiều liền cầm hết lên phòng.

Ngồi trước gương, bắt đầu vẽ lên mặt.

Trước đây bởi vì tránh bị kẻ thù nhận ra khi ở bên ngoài cô có học một vài thủ thuật dịch dung đơn giản. Nhờ vậy mà khi xuất cung cũng tránh được không ít phiền phức.

Cũng may mấy bộ trang điểm này đủ những thứ cô cần. Dựa vào trí nhớ của Minh Nhạc Y, dịch dung thành khuôn mặt xấu xí trước đây của cô ấy.

Chỉ mất có hơn 15 phút, Tử Sở Tuyên đã vẽ xong vết sẹo lớn trên mặt.

"Hèn gì bọn họ luôn nói Minh Nhạc Y xấu xí, không thể phủ nhận, cái sẹo này thật sự xấu quá đi mất!"

Không phải là cô sợ người Túc Gia phát hiện ra vết sẹo trên khuôn mặt của cô đã biến mất, với cái tình hình ăn nhờ ở dậu Tịch Gia hiện tại, tránh được bao nhiêu phiền phức thì tránh!

Đặc biệt khi quay về Túc Gia, Túc Uyển Uyển mà nhìn thấy gương mặt này của cô còn không phải sẽ lao lên cho cô thêm vài vết sẹo nữa sao?!

Cô cũng chưa quên, vết sẹo trên mặt Minh Nhạc Y chính là do cô ta ban tặng đâu!

Ngắm nhìn thành quả trong gương, Tử Sở Tuyên mới hài lòng đứng dậy đi xuống nhà.

Tịch lão phu nhân và Thái Nhữ đang ngồi xem TV, nhìn thấy cô khi bước lên là một khuôn mặt đẹp, đi xuống lại là khuôn mặt xấu như mà không khỏi giật mình.

"Nhạc Y, mặt của cháu?"

"Cháu vẽ lên đó!"

Vẽ lên?

Không phải phụ nữ cần đến đồ trang điểm để đẹp lên sao, sao đến lượt đứa cháu dâu này lại ngược lại vậy chưa?

Bà còn tưởng cô cần đồ trang điểm để make up chưa!

Bên dưới sân có hai chiếc xe đang đậu ở đó. Tịch Mặc Thương vẫn chưa đi làm. Anh ta đứng cạnh một chức xe, trên tay cầm vài tờ giấy.

Đứng bên cạnh anh ta là Tần Phong. Có vẻ như hai người bọn họ đang bàn công việc.

Còn hai người còn lại không ai khác chính là người mà cô vừa mới gặp đêm qua, Tôn Dịch và Triệu Chí Kính.

Tôn Dịch ngó ngang nhìn xung quanh, không biết là đang tìm thứ gì hay đang tìm ai.

Tịch Mặc Thương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô. Thấy gương mặt Tử Sở Tuyên đã biến dạng, mày anh ta không khỏi nhíu lại.

Người phụ nữ này biến bản thân thành quỷ dạ xoa là muốn chơi trò gì đây?

"Chị gái, chị có thấy Minh Nhạc Y đâu?"

Tôn Dịch thấy có người từ bên trong nhà ra liền lập tức lại gần. Nghe câu hỏi của anh ta, cô đoán là anh ta muốn tới lấy Hồng Liên.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

"Cô là Minh Nhạc Y?"

Ở đây ngoại trừ Tịch Mặc Thương nhận ra cô, ba người còn lại nhìn thấy gương mặt của cô và hôm nay hoàn toàn khác nhau, không dám tin vào mắt mình.

Người con gái xinh đẹp như tiên hôm qua sao mới vài tiếng đã thành quỷ rồi?

"Chỉ là một chút thủ thuật dịch dung đơn gian mà thôi, kinh ngạc như vậy làm gì?'

Hóa ra là hóa trang!

Vậy mà bọn họ còn tưởng...

"Anh tìm tôi là muốn lấy Hồng Liên sao?"

"Làm sao cô biết?"

"Suy nghĩ viết hết lên mặt rồi. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được!"

"Vậy..."

Tôn Dịch ánh mắt mong chờ nhìn cô. Nếu là người khác có lẽ anh ta đã không ngần ngại mà dùng đến bạo lực để cướp nếu đối phương không thỏa thuận.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy cái cảnh giết người không chớp mắt của cô đêm qua ở chợ đen, không hiểu sao anh có chút sợ.

Cô lúc đó, ánh mắt đó quả thật là rất đang sợ!

Có phần giống với Tịch Mặc Thương lúc giết người!

Biểu cảm của anh ta làm Tử Sở Tuyên liên tưởng tới một loài vật.

Cẩu!

Biểu cảm này thật sự rất giống cẩu đang cầu xin chủ nhân!

Tôn Dịch này đúng là mê đồ cổ mà!

Nhưng thật đáng tiếc, cho dù biểu cảm của anh ta có trân thành tới đâu thì Tử Sở Tuyên cũng chẳng hề mền lòng.

"Mơ đi! Hồng Liên là của tôi! Cho dù tôi có chết cũng phải cầm theo nó!"

___________________________

Nhân 20/11, em xin chúc tất cả các thầy cô giáo mạnh khỏe, gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp trồng người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.